BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 33

Nhưng có vẻ như khi vẽ, bố không hề nhìn thấy cái sân hay
đàn gà. Cũng không phải bức ảnh hay bức vẽ. Bố nhìn thấy
điều gì đó lớn lao hơn nhiều. Ánh nhìn trong mắt bố cứ như
thể bố vượt qua được giới hạn về không gian của cái sân,
của khu phố và thậm chỉ là của cả thế giới này. Và khi đôi
bàn tay to và chai sạn lướt đầu bút mảnh mai trên bức vẽ,
trông cứ như một linh hồn duyên dáng nào đó đã nhập vào
bố vậy.

Hồi tớ còn nhỏ, bố thường cho tớ ngồi cạnh lúc bố vẽ, miễn
là tớ trật tự. Chẳng dễ gì mà ngồi im được nhưng rồi tớ phát
hiện ra rằng, chỉ sau năm hay mười phút thôi là bố sẽ bắt
đầu nói chuyện.

Tớ biết được rất nhiều điều về bố bằng cách đó. Bố kể cho
tớ đủ chuyện về những gì bố đã làm hồi bằng tuổi tớ, rồi cả
những chuyện khác nữa - như chuyện công việc đầu tiên
mà bố kiếm được là chở cỏ khô, và chuyện bố ước gì bố học
cho xong đại học.

Khi tớ lớn lên chút nữa, bố vẫn kể chuyện về bố và lúc bố
còn bé, nhưng bố cũng bắt đầu hỏi chuyện tớ nữa. Bọn tớ
học gì ở trường? Tớ đang đọc sách gì? Tớ nghĩ gì về việc này
việc kia?

Đến một hôm, bố làm tớ ngỡ ngàng khi hỏi tớ về Bryce. Vì
sao mà tớ lại thích Bryce đến thế?

Tớ kể với bố về đôi mắt của cậu ấy, rồi mái tóc và cả cái
cách mà má cậu ấy ửng hồng. Nhưng có lẽ tớ đã giải thích
không được rõ ràng cho lắm vì khi tớ kể xong, bố bèn lắc
đầu và nói thật nhẹ nhàng rành rọt rằng tớ cần phải nhìn
vào tổng thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.