BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 40

Tớ không hề nói với mẹ là tớ trèo cây. Tính mẹ như thế, nếu
biết thì thể nào mẹ cũng lo lắng. Hai ông anh tớ ấy hả? Anh
trai mà, còn lâu hai ông ấy mới thèm quan tâm!

Thế là còn lại mỗi bố. Người mà tớ biết sẽ hiểu. Thế nhưng
tớ vẫn sợ. Nếu tớ kể với bố, bố sẽ nói với mẹ và rồi cả hai
bố mẹ sẽ không cho tớ leo trèo gì hết. Vì thế nên tớ không
hé răng tới nửa lời, và tớ vẫn trèo lên cây tiêu huyền để tận
hưởng niềm vui thích mỗi khi ngắm nhìn thế giới. Một niềm
vui thích có phần cô đơn.

Rồi vài tháng trước, tớ chợt nhận ra mình nói chuyện với cái
cây. Một cuộc đối thoại nghiêm chỉnh, chỉ giữa tớ và một cái
cây. Lúc trèo xuống, tớ bỗng thấy muốn khóc. Vì sao mà tớ
lại chẳng có lấy một ai để tâm sự? Vì sao mà tớ lại chẳng có
lấy một người bạn thân giống như mọi người? Ừ thì tớ cũng
có bạn học cùng trường nhưng không có đứa nào là đặc biệt
thân thiết cả. Bọn nó không thích thú gì trò leo cây trèo
cành. Cũng chẳng mê mẩn hít hà ánh mặt trời như tớ.

Tối đó sau khi ăn xong, bố ra ngoài vẽ tranh. Trong cái giá
lạnh của buổi đêm, dưới ánh đèn leo lét ngoài hiên, bố tỉ
mẩn đưa những nét bút cuối cùng để hoàn chỉnh bức vẽ về
một sớm bình minh.

Tớ khoác thêm áo rồi rón rén ra ngoài, khẽ khàng ngồi
xuống cạnh bố.

Mấy phút sau bố cất lời: "Con gái rượu đang nghĩ gì thế?"

Từ trước tới giờ, chưa lần nào bố lại hỏi tớ như thế khi tớ
ngồi xem bố vẽ. Tớ nhìn bố nhưng không tài nào mở miệng
ra được.

Bố pha hai sắc cam vào cùng nhau, rồi rất dịu dạng, bố nói:
"Nói bố xem nào".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.