BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 61

Lynetta ngừng rắc muối. “Mẹ ơi, nó đi rình trộm. Mẹ có biết
không đấy? Nó tới nhà người ta và nhòm qua hàng rào ấy.
Hay là mẹ cũng thấy thế là không vấn đề gì?”

Mẹ quay sang tôi. “Bryce, có đúng thế không?”

Ai cũng nhìn tôi chằm chằm, và tôi thấy là tôi cần phải giữ
thể diện. “Thế thì có làm sao chứ ạ? Bố bảo con đi tìm hiểu
về gà nhà nó, và con đã đi còn gì!”

“Cục ta cục tác!”. Lynetta thì thào.

Bố vẫn chưa thèm nhấc dĩa lên ăn tiếp. “Và con đi tìm hiểu
được”, bố nói, cứ như thể đếm từng chữ một, “rằng là tất cả
đều là… gà”.

“Vâng ạ”.

Bố thở dài, rồi đưa miếng mì lên miệng, và trệu trạo nhai,
chậm ơi là chậm.

Tôi có cảm giác như mình đang bị chìm nghỉm nhưng lại
chẳng thể hiểu nổi vì sao. Và thế là tôi cố gắng chơi bài an
toàn: “Cả nhà cứ tự nhiên mà ăn trứng, nhưng con sẽ
không động tới đâu, nên đừng có bảo con ăn”.

Mẹ cứ hết nhìn bố rồi lại nhìn tôi lúc ăn salad, và tôi có thể
thấy rõ là mẹ đang đợi xem bố xử lý vụ trinh thám nhà
hàng xóm láng giềng của tôi như thế nào. Nhưng vì bố
chẳng nói gì cả nên mẹ đành hắng giọng và nói: “Vì sao con
không ăn?”

“Vì có… thì có… Con chả biết nói thế nào cho nó đỡ thô bỉ
nữa”.

“Cứ nói đi xem nào”, bố giật giọng.

“Thì, bố mẹ biết không, toàn là phân phiếc ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.