BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 64

qué, thế mà nó chả biết cái quái gì sất! Sao tôi lại nghe nó
cơ chứ?

Nhưng giờ thì muộn rồi. Bố đã nghĩ tôi là một thằng chết
nhát, và để tôi có thể hết nhát, bố đã quyết định là tôi sẽ
mang hộp trứng sang nhà Baker và nói với nhà đấy rằng
nhà tôi không ăn trứng, hoặc là nhà tôi bị dị ứng trứng,
hoặc là bất cứ lý do nào.

Thế là mẹ xen vào: “Anh dạy con cái kiểu gì thế? Toàn là nói
dối cả. Nếu mà con nó đem trả lại trứng cho người ta thì cứ
nói thật có phải hơn không?”

“Cái gì? Nói thật là em sợ khuẩn salmonella ấy hả?”

“Mình em chắc? Thế anh thì không sợ à?”

“Patsy, đấy không phải là vấn đề. Vấn đề là, anh không
muốn có một thằng con chết nhát!”

“Thế anh dạy nó nói dối ư?”

“Thế thì cứ vứt hết đi. Nhưng bố nói cho con biết, từ giờ trở
đi con phải không được sợ con bé ghê gớm ấy nữa, nghe rõ
chưa?”

“Rõ ạ”.

“Rồi, thế thì được”.

Tôi thoát nạn được khoảng tám ngày. Sau đấy con bé lại
đến, đúng bảy giờ sáng, nhưng trông nó thật hớn hở phấn
khích quá đỗi, mà tôi thì chưa đủ tỉnh táo để xử lý phần tử
quá khích như thế. Kết quả là con bé ấy đã ấn được vào tay
tôi một hộp trúng nữa, và tôi đã phải vứt cái hộp đó vào
thùng rác trước khi bố xuống ăn sáng.

Việc này cứ tiếp diễn như vậy trong hai năm. Hai năm! Đến
mức, nó trở thành một phần trong lịch trình buổi sáng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.