BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 7

không ạ?". Tôi nấp sau ghế nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng
nó véo von hỏi. "Cậu ấy đi được chưa ạ?". Có một lần con
bé đó thậm chí còn chạy tắt qua sân, nhìn qua cửa sổ
phòng tôi. Tôi đã kịp thời nhận ra nó và chui xuống nấp
dưới gầm giường. Nhưng đó, rõ là mọi người có thể thấy
một điều ở Juli. Con bé đó không hiểu thế nào là không gian
cá nhân. Không hề tôn trọng sự riêng tư. Cả thế giới này là
sân chơi của nó, và ai đứng ở phía dưới cũng phải cẩn thận
- Juli lúc nào cũng như đang từ cầu trượt lao xuống.

Thật may cho tôi là bố luôn sẵn lòng cản đường nó. Và bố
không ngại làm đi làm lại việc đó. Bố nói với con bé là tôi
bận, hay đang ngủ hay đơn giản là đi đâu mất rồi. Bố quả
đúng là vị cứu tinh.

Chị gái tôi thì khác. Cứ hở ra là sẽ tìm cách phá tôi. Lynetta
là thế. Chị ấy hơn tôi bốn tuổi và nói thật, nhìn gương chị ấy
là tôi đã ngộ ra được thế nào là một lối sống không thể mê
được. Khắp người chị ấy toán ra cái khí chất GÂY GỔ. Chỉ
cần nhìn chị ấy thôi - không cần nheo mắt, lè lưỡi hay làm
bất cứ điều gì - chỉ cần nhìn thôi là bạn có thể cãi vã ngay
được.

Ngày xưa tôi thường chơi trò hạ-bệ-kéo-lê với chị ấy, nhưng
giờ thì không đáng nữa. Lũ con gái chẳng bao giờ chơi đẹp
cả. Bọn nó chỉ giỏi rứt tóc và cấu véo đối phương; xong rồi
lại bỏ chạy, vờ thở không ra hơi rồi tóm lấy mẹ mỗi khi bạn
thử tự vệ và đấm phản công. Và thế là bạn bị cấm túc. Như
thế để làm gì cơ chứ? Không, chiến hữu thân mến, bí kíp là,
đừng có bao giờ đớp mồi. Cứ để nó ngoe nguẩy. Bơi lượn lờ
quanh nó. Chế giễu nó. Một lát là nó sẽ phát chán và sẽ
phải chuyển mục tiêu lừa đảo sang kẻ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.