BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 77

Bố nghiên cứu quả trứng một hồi rồi mỉm cười: “Để bố gọi
mẹ lên”.

Thế là cả bố mẹ và tớ xúm vào và ngắm nhìn quả tim của
Bonnie đập từng nhịp một. Ngay cả mẹ cũng phải thốt lên
rằng đó thực sự là một điều kỳ diệu.

Clyde là nhóc đầu tiên phát tín hiệu. Và đương nhiên là nó
chui ra ngoài trước khi tớ đi học. Cái mỏ bé xíu của nó chọc
chọc qua lớp vỏ, khi tớ đang cố nín thở và chờ đợi thì nó
ngừng lại, nghỉ lấy sức. Và nghỉ tiếp. Cuối cùng, cái mỏ của
nó chọc lại thêm lần nữa, nhưng chỉ được một nhát thôi là
nó lại nghỉ. Làm sao tớ có thể để nó ở nhà mà đi học được
cơ chứ? Nhỡ đâu nó cần tớ giúp thì sao? Nhìn chung đây
chắc chắn là một lý do chính đáng để nghỉ ở nhà, ít nhất là
được một lúc!

Bố cố gắng thuyết phục tớ rằng trứng nở có khi phải mất cả
ngày trời và sau khi tớ đi học về thì vẫn có ối thứ để xem,
nhưng chẳng có lời nào của bố vào được đầu tớ cả. Không-
không-không! Tớ muốn xem chúng nó chào đời, Abby này,
Bonnie này, Clyde này, Dexter này, Eunice này, và cả
Florence nữa. Từng nhóc một. “Con không thể để lỡ cảnh
trứng nở được!”, tớ nói với bố. “Không một giây nào đâu!”

“Thế thì con mang tụi nó đến trường luôn đi”, mẹ nói. “Cô
Brubeck chắc chẳng ngại gì đâu. Dù sao cũng là ý tưởng của
cô ấy mà ra cả”.

Rõ ràng là đôi lúc có được một bà mẹ thấu tình đạt lý thì vô
cùng đáng giá. Tớ sẽ chuẩn bị cho hội chợ khoa học sớm,
chính thế! Tớ đóng gói toàn bộ đồ đạc, áp-phích, biểu đồ,
và leo lên xe mẹ đi tới trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.