BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 92

sao ông không nói vói bọn con ngay từ đầu?”

Bố chỉ đùa thôi nhưng tôi không cho là ông ngoại nghĩ thế.
Ông tự xúc một ít khoai tây nhồi phô mai rồi nói: “Con đưa
ông muối, Bryce”.

Ha, vậy là rõ rồi nhé. Tình hình chiến sự giữa bố và ông
đang ở mức “ban căng”. Nhưng tôi nghĩ nếu bố mà bỏ qua
chủ đề đó luôn lúc đấy thì chắc còn lâu mới khai chiến.

Thế nhưng bố không chịu bỏ qua. Thay vào đó, bố lại nói:
“Thế rốt cuộc thì con bé lại là người chịu động chân động
tay làm à?”

Ông rắc muối lên món khoai tây rất chậm rãi, rồi nhìn thẳng
về phía tôi. Ớ-ầu, tôi nghĩ thầm. Ớ-ầu. Như điện xẹt qua,
tôi biết ngay vụ mấy qủa trứng chưa phải là dĩ vãng. Hai
năm lét lút vứt trứng, hai năm tránh né nói chuyện về Juli,
về những quả trứng của nó, về lũ gà của nó, về những
chuyến viếng thăm lúc sáng sớm của nó, và để là, gì chứ?
Ông đã biết chuyện, tôi có thể nhận ra điều nay trong mắt
ông. Chỉ cần ông lộ ra thôi là tôi sẽ bị bố quay chín ngay.

Nhưng kỳ diệu thay. Ông dùng “nhãn hình” tra tấn tôi một
lát rồi quay sang bố và nói: “Con bé nó muốn làm, vậy
thôi”.

Mồ hôi chả thành sông hai bên thái dương tôi. Khi bố nói
tiếp: “À thì lý ra là phải làm từ lâu rồi ấy chứ”, ông lại quay
lại nhìn tôi và tôi hiểu – ông sẽ tôi qua truông vụ này dễ
thế. Chúng tôi vừa đối thoại đấy thôi, chỉ có điều lần này
chắc chắn là tôi không thoát được.

Sau khi rửa bát xong, tôi chui tọt vào phòng, nhưng ông
cũng vào cùng ngay sau đó, đóng cửa và ngồi xuống
giường. Ông làm tất cả những việc đó mà không hề phát ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.