BÊN KIA ĐƯỜNG CÓ ĐỨA DỞ HƠI - Trang 93

một tiếng động nào. Không rít rít, không cọt kẹt, không sột
soạt, không cả tiếng thở… Tôi thề đấy, ông vào phòng tôi cứ
như ma ấy.

Và đương nhiên là tôi sợ muốn xụn cả gối, rớt cả bút chì và
muốn tan luôn thành đống thạch Jell-O ấy chứ. Nhưng tôi
đã cố tỏ ra thật lãnh đạm khí cất tiếng: “Ông ạ? Ông định đi
thanh tra các phòng đấy ạ?”

Ông mím môi lại và không thèm nhìn mặt tôi.

Thế là tôi tông tốc khai. “Ông ơi, ông nghe cháu nói đã.
Cháu biết là cháu sai rồi. Lẽ ra cháu phải nói với bạn ấy
nhưng cháu không dám. Cháu cứ nghĩ là sẽ đến lúc bạn ấy
không cho nữa. Ý cháu là, làm sao mà gà cứ đẻ trứng mãi
được. Mấy con gà ấy nở từ hồi cháu học lớp năm. Như vậy
là ba năm rồi còn gì? Chẳng nhẽ chúng nó cứ đẻ mãi được
thế? Mà ông nói cháu phải làm thế nào chứ? Chẳng lẽ nói
với bạn ấy là mẹ cháu sợ ngộ độc khuẩn salmonella? Bố
cháu thì lại bảo cháu đi nói với bạn ấy là cả nhà mình bị dị
ứng trứng. Ai mà tin cho được? Thế cho nên là… cháu mới
vứt trứng đi. Cháu không hề biết là bạn ấy bán được trứng.
Cháu chỉ nghĩ là đấy là trứng thừa không ăn hết thôi”.

Ông gật đầu nhưng chậm vô cùng.

Tôi thở dài: “Cháu cảm ơn ông vì lúc nãy ông đã không nói
gì. Cũng may mà ông cứu cháu”.

Ông vén tấm rèm ở cửa sổ rồi nhìn sang bên kia đường.
“Tính cách con người ta được hình thành ngay từ hồi nhỏ,
con à. Lựa chọn của con bây giờ sẽ ảnh hưởng đến con
trong suốt cuộc đời sau này”. Ông ngừng lại hồi lâu, rồi thả
rèm xuống, và nói tiếp: “Ông không muốn nhìn con bơi đi
quá xa mà không thể quay đầu lại”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.