BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 100

đây trong thời đại cơ khí này. Cho đến tối khi hai cô cháu gái của cụ Tường
(làm thợ dệt ở cách đó không xa) trở về ăn qua loa cho xong bữa chui vào
giường ngủ thì con Meo Meo cũng rúc vào ngủ luôn. Nó là con đực nên có
một vài địch thủ sống chết. Có hôm nó bị một con mèo đen ở cùng xóm
chạy đến vừa tấn công tới tấp vừa kêu oán thất thanh và rầu rĩ như ma tru
quỷ hờn khi sắp sửa rúc vào chỗ đặt hai cái tấm thân não nuột và đầy mộng
tình của hai đứa con gái chưa chồng đó. Con Meo Meo vốn nhát như cáy
nên bị tát tơi bời. Hai cô cháu thợ dệt vùng dậy lấy thanh cửa và cán chổi hè
nhau tìm đập cái con vật vô cớ xâm phạm gia cư và cố ý đả thương kia.
Nhưng cái con meo meo xa lạ đó đã cao bay xa chạy rồi. Hai cô cháu chỉ
còn biết ấm ức và tranh nhau ôm con Meo Meo bị thương của mình và
giường nắn bóp, cái con Meo Meo suốt này đi qua không biết bao nhiêu chỗ
sình thối có băng vải đỏ tím gì đó trong xóm.

Vâng, tôi đã chịu chia bầu cho cụ Tường. Để cụ coi sóc nhà cửa cho tôi.

Để tôi khỏi bị mất và thiệt hại một cách lặt vặt, kỳ cục, nhưng không kém
phần đau thương trong những ngày thất thế, hẩm hiu.

Tôi mướn nhà nhưng rất ít ở nhà. Bởi đầu tiên đó không phải thật là một

cái nhà. Nó chỉ là một phần tư một cái chuồng dựng bằng gỗ tạp ẩm mục hở
hang với cái mái chỗ thì lợp ngói âm dương (nhặt nơi một ngôi nhà xưa nào
đó cất cả trăm năm trước), chỗ thì lợp tranh và lá dừa tùm lum. Những
phòng thì ngăn cách nhau bằng những tấm phên thưa cao không quá một
thước sáu (chỉ bằng chiều cao của tôi, tôi đã đo kỹ rồi mà). Bên này có thể
trèo qua bên kia mà không cần phải bắc ghế. Và mặc dù có dán thêm một
lớp giấy trắng, tôi cũng có thể trông thấy rõ ràng hai cô cháu thợ dệt tuổi
vào khoảng hăm ba hăm bốn đang làm cái gì bên kia, nhiều lúc trông hết
sức quyết liệt và bi ai. Sao không lấy chồng quách đi, để khổ sở vật?

Vâng, tôi thuê căn nhà đó không phải để ở. Tôi ở lung tung. Tôi nhảy

lung tung. Như tâm trí tôi dưới bầu trời này vậy. Nhưng tôi làm việc hết sức
đàng hoàng. Một mình và hoàn toàn cô độc. Như những giờ phút sung
sướng nhất đời tôi, một mình nhìn vào khoảng không tuyệt đối. Ngoài
những giờ học lưu động ở gần tất cả chỗ nào còn một chút cây cỏ, bóng mát
và nhất là yên lặng ở Sài Gòn, tôi còn làm việc ban đêm ở nhà và làm một
cách thật dữ dội lúc tất cả chương trình tao đàn tao điếc hay thi nhạc giao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.