BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 99

cái khạp đựng gạo lứt, một cái chum đựng đậu xanh, một hũ đựng tương
đậu nành đặc, một cái việm đựng bột sắn, một cái thẩu đựng đường cát
vàng, một cái thẩu khác đựng bơ Bretel tôi đã sang qua từ một cái lon thiếc,
một chai đựng nước cơm rượu, một chai đựng mắm nêm cá cơm biển, một
chai nước mắm nhĩ, một chai lít đựng dầu Olive, một chai ma ri, mấy cái
chai nhỏ đựng tiêu, muối, mè, vị tinh, ngũ vị hương, v.v. và một cái rổ đựng
tạp nhạp nào là trứng gà, khoai tây, cà rốt, củ dền đỏ, tỏi, hành tây, hành ta,
boa rô, đậu săn, hà thủ ô... để gần bên một cái bếp lầm bằng ba cục gạch
đơn sơ. (Tôi rất thù tất cả các loại bếp nấu dầu hôi hay đến cả bếp hơi hay
điện). Đó, tất cả chỉ là những thứ vụn vặt nhưng vô cùng hữu ích đối với
tôi. Vậy mà những cái thứ đó cứ đua nhau biến mất hoài. Nhiều khi hết
nhẵn tiền, chạy về nhà lấy cái trả nấu đại một chén cơm, xong, tìm thẩu bơ
thì thẩu bơ đã biến mất; tìm một hai cái trứng gà còn lại để đánh chả ăn thì
trứng gà cũng đã lặn đi đâu biệt tích rồi. Có lần trong đêm khuya, không
còn một đồng nào để mua bánh mì ở phố, bèn mò về hốt một nắm gạo và ít
đậu xanh đem ra vo, đổ vào đủ nước, định đem vào bắt lên bếp nấu cháo,
đến một cái bàn lấy cái diêm châm lửa thì diêm cũng đã bay đi đâu biệt
dạng rồi. Tức hộc máu, bèn đi ngủ cho xong, mò đến cái ghế bố nhà binh cũ
chắc chắn cả chục đời (mua lại của một tên lính mũ xanh mũ đỏ đánh thuê
gì đó), đặt cái tấm lưng xuống thì ịn một cái chất gì mềm mềm nhão nhão
và tức thì một cái mùi thúi kinh khủng nhất trần gian này bay lên: cứt mèo!
Ôi thôi, cái con mèo khốn kiếp của cụ Tường và của hai đứa cháu gái (ăn ở
luôn trong nhà của cụ) đã chui qua làm bậy vào cái chỗ quan trọng bậc nhất
của tôi trong căn nhà mướn này rồi. Cái con mèo hết sức Việt Nam. Lông
nó xám. Nó có bốn chân. Đuôi ná dài và tận cùng bằng một khúc ngoặt cụt
và bất ngờ như bị bẻ gãy. Nó kêu "meo!" meo!" như tất cả những con mèo
khác. Và bà cụ Tường không biết đặt tên cho nó là gì bèn kêu đại cho nó là
con Meo Meo luôn cho tiện. Con Meo Meo đó mê không nổi rồi. Vì nó có
cái bộ mặt như ăn trộm chứ không phải vì nó làm bậy trên ghế bố của tôi
đâu. Không biết nó làm gì suốt ngày trong xóm nghèo xơ và buồn nản này.
Nó đi đi về về im lặng như suốt một thời hiện tại tiếp theo bao nhiêu tiền
kiếp rồi. Thú thật nhiều lúc tôi phát lạnh khắp người khi thoáng trông thấy
nó. Tôi cảm rợn người tưởng như gặp bóng dáng một cổ nhân ẩn hiện đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.