BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 196

tươi hăng mùi nhựa. Thuận thấy bồn chồn. Mùi bùn năm xưa bị đánh thức.
Chị đi đi lại lại trên bờ. Chị gọi anh. Chị vén quần, xăm xắm lội nước. Trèo
lên thuyền, chị bảo: "Anh thổi hay quá". Anh vẫn gắn mặt vào ống trúc. Chị
nhặt thanh tre dùng để gõ thuyền đuổi cá, gõ vào đầu anh. Anh vẫn say sưa
thổi. Chị giằng cây sáo, vứt xuống sông. Anh quắc mắt, nhe răng. Một cuộc
vật lộn dữ dội xảy ra trong mui thuyền. Chị vẫy vùng như một con cá chép
sông vật đẻ. Bỗng xoảng một tiếng, chị đá đổ cái xô tôn đựng cá mòi. Trong
bóng tối của khoang thuyền, cá xổ ra nhua nhúa, trắng lấp loá như những
thỏi bạc. Những con cá ướt rượt, trơn nhẫy trườn lách trên lưng, trên bụng
hai thân thể loã lồ. Có con thúc vào bọng chân. Có con rúc cả vào nách.
Trong cơn cuồng hứng, chị cắn một mảng vai anh, máu tứa ra chảy vào
miệng mằn mặn. Hai người quấn riết lấy nhau trên sàn thuyền nhớp nháp,
sực mùi cá tanh nồng. Anh thở dài: "Tiếc thật". Chị tát yêu anh: "Tiếc gì?
Tiếc rằng giá được biết em sớm hơn, phải không". Anh chép miệng:
"Không. Tiếc cây sáo. Thế là mai phải khoét ống khác".

Tháng sau hai người trở thành vợ chồng. Anh bỏ nghề chài lưới, xin vào

làm ở một xí nghiệp sành sứ. Chị đi học Trung học Sư phạm, ra trường lên
Kin Chu Phìn, bắt đầu cuộc sống miền sơn dã. Cũng từ đấy, chị nhớ khắc
khoải mùi tanh của cá, của sông nước, thuyền chài.

"Tình yêu nào qua đi cuộc đời ta cũng để lại một cái mùi gì đó" - có lần

Tiến nói với Thuận - "Cái mùi ấy có thể ám ảnh ta suốt đời, chị ạ. Chẳng
hạn, mối tình đầu của em có mùi phân trâu. Năm mười bốn tuổi, em mê tít
một con bé cùng làng. Đêm đêm hai đứa bí mật gặp nhau ở gốc mít trong
vườn trước nhà nó. Chỗ ấy là nơi dùng để buộc trâu. Phân trâu bãi khô, bãi
tươi sục lên nhoe nhoét. Chị hỏi sao khong dẫn nhau đi đâu ư? Lộ chết. Có
lần gọi không thấy con bé thưa, ông bố bước ra sân nghiêng ngó. Hai đứa
em hốt hoảng trèo lên cây mít. Vừa ngồi con bé đã căn răng, kêu ư ử vì đau.
Thì ra đầu nó đụng phải tổ kiến kết bằng phân trâu bọc quanh cành mít. Bọn
kiến ùa ra cắn đốt rào rào. Hôm sau, vạch đầu con bé, em còn thấy một vảy
phân khô lẫn trong tóc nó. Sau này đi xa, em chẳng thể quên cái mùi phân
trâu nồng ấm. Nó gắn với những run rẩy đầu đời. Thôi thì, dù ngọt ngào hay
khú khắm, ta vẫn phải nâng nui, tận hưởng những gì đang có, hề hề… Mối
tình thứ hai của em, may mắn hơn, lại có mùi lá bạch đàn…".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.