BÊN KIA GIẤC MƠ MÀU HẠT DẺ - Trang 197

Đêm. Lại một đêm. Những đêm vùng cao của người giáo viên cắm bản

thật là dài… Từ ngày có Kiên làm bạn, nỗi cô đơn trong Thuận vợi đi một
nửa. Nhưng về đêm, những khoảng thiếu hụt chưa được khoả lấp càng nứt
sâu thêm. Nó như cái lỗ thủng đói khát mở ra thăm thẳm, đen ngòm. Chị
thèm chồng thèm con. Đã gần một năm, chị không được cọ mặt vào bờ râu
nhặm nhội của anh, không được chằm bặp, hít hà mùi nắng khét trong tóc
con, đứa con gái lên sáu có đôi mắt nhóng nhánh như hai hạt đỗ đen nhúng
nước.

Mùa thu năm ngoái, chị nhận được thư anh. Lá thư hẹn ngày lên thăn

chị. Đến trước ngày anh hẹn, vào lúc nhá nhem tối, một cú sét khủng khiếp
giật vỡ toác cây chò chỉ rắn như thép trên đỉnh đèo dốc, làm rung chuyển
của Kin Chu Phìn. Dưới vòm mây đen rầm bị cắt rạch liên tiếp bởi những
tia chớp loằng ngoằng, triền đồi phủ đầy hoa giềng dại phía trước nhà sáng
trắng lên nom rất kinh rợn. Cơn giông kéo dài đến hết hôm sau, nhấn chìm
cả thôn trong một màn mưa mịt mùng trắng xoá. Lòng Thuận như lửa đốt.
Sau hai ngày chờ mỏi mắt, chị nghe tin mưa lũ đã cuốn phăng cây cầu bắc
qua con suối lớn chảy men theo dải đường dẫn về các xã. Nước réo ầm ầm,
mạnh như thác. Người, xe từ phố huyện vào đến đó đều phải qua trở lại.
Một gã trai liều lĩnh vượt suốt bị nước cuốn xô vào đá vỡ đầu.

Thuận vật mình vật mẩy suốt mấy ngày. Giận hờn trời đất. Trong những

cơn mơ, chị thấy hai vợ chồng biến thành cá bơi băng băng trên dòng suối
lũ. Anh là con cá lớn trắng phau quẫy trên mình chị. Ngực chị nâng lên hạ
xuống như đôi mang cá đỏ phập phồng… Thời gian trôi, trong lòng chị, hy
vọng về một lần được bù đắp lại âm thầm tích nhựa và lên xanh như một
cụm tam thất rừng.

Sang xuân, sau một tháng đứa con về miền xuôi ăn Tết, anh xin nghỉ

việc ở xí nghiệp hai ngày để lên thăm chị. Nhớ lại chuyến đi "trả nợ" này,
chị dở cười dở khóc. Anh kể: gần đến Kin Chu Phìn, anh bắt gặp hai con
ngựa cái trên bãi cỏ đỏ rực ánh tà bên con đường mòn xuyên núi. Bên kia
đường, hai người Dao đang ngồi hút thuốc lào. Vốn máu mê ngựa nghẽo từ
ngày lang bạt ở vùng cao, nhìn con màu đen tuyền, anh đánh rơi chiếc túi
xuống cỏ. Trời! Con ngựa có cặp mắt lồi xanh biếc, dáng uyển chuyển, điệu
đà. Sắc lông đen thẳm, mượt như sa tanh, mỗi lượt gió thổi qua lại rờn rợn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.