BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 211

đó ở đằng sau sự vận động kia, đằng sau ánh sáng kia, cái gì đó mà chúng
dường như vừa chứa đựng vừa lén lút lấy đi.

Các gác chuông dường như rất xa và chúng tôi có vẻ tiến lại gần chúng

rất ít, thành thử tôi ngạc nhiên khi, vài khoảnh khắc sau, chúng tôi bỗng
dừng lại ngay trước nhà thờ Martinville. Tôi không biết nguyên do đã khiến
mình thích thú khi nhìn thấy những gác chuông ấy ở phía chân trời, và tôi
cảm thấy nghĩa vụ phải tìm cách khám phá cho ra nguyên do này rất nặng
nề; tôi muốn lưu trữ trong óc những đường nét luôn cựa quậy trước nắng và
muốn lúc này đây đừng nghĩ đến chúng nữa. Và nếu tôi làm như vậy, chắc
hẳn hai gác chuông sẽ mãi mãi đến nhập bọn với biết bao cây cối, mái nhà,
mùi hương, âm thanh, mà tôi từng phân biệt với các thứ khác vì niềm thích
thú lờ mờ chúng đã đem lại cho tôi và tôi chưa bao giờ đi sâu tìm hiểu. Tôi
xuống xe trò chuyện với cha mẹ trong lúc chờ ông bác sĩ. Rồi chúng tôi tiếp
tục lên đường, tôi lại ngồi vào chỗ cũ trên ghé của người đánh xe, tôi quay
đầu để ngắm những gác chuông thêm nữa, không lâu sau đó, tôi nhìn thấy
chúng lần cuối ở khúc ngoặt một con đường. Bác xà ích, có vẻ không sẵn
lòng bắt chuyện, chỉ đáp lại sơ sơ những lời tôi nói, nên chẳng có ai khác để
bầu bạn, tôi đành quay về với bản thân và cố nhớ lại các gác chuông của
mình. Lập tức, những đường nét và những bề mặt rực nắng của chúng tách
ra như thể một lớp vỏ, một chút trong những gì ẩn giấu nơi chúng bỗng hiện
ra với tôi, tôi chợt có một ý tưởng vốn chẳng hiện hữu với tôi khoảnh khắc
trước đó, nay bỗng tự biểu minh bằng từ ngữ trong óc tôi, và khiến cho niềm
thích thú vừa rồi cảm nhận do nhìn thấy gác chuông tăng lên nhiều đến mức,
như thể bị say, tôi không thể nghĩ đến điều gì khác nữa. Vào lúc ấy và bởi đã
ở xa Martinville, khi quay đầu tôi lại thấy chúng, lần này đen sẫm, vì mặt
trời đã lặn. Từng lúc từng lúc những khúc đường quanh che khuất chúng, rồi
chúng hiện ra một lần cuối và rốt cuộc tôi không nhìn thấy chúng nữa.

Chẳng tự nhủ rằng điều ẩn giấu sau các gác chuông Martinville ắt phải

là cái gì tương đồng với một câu văn hay, bởi điều ấy đã hiện ra với mình
dưới hình thức những từ ngữ khiến mình thích thú, tôi hỏi xin ông bác sĩ bút
chì và giấy, rồi bất chấp những các xóc của cỗ xe, để làm vơi nhẹ lương tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.