BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 212

và tuân theo nhiệt hứng, tôi cấu tứ đoạn văn ngắn sau đây mà từ bấy tôi tìm
thấy lại và chỉ phải thay đổi rất ít:

“Đơn độc, nổi lên từ mặt bình nguyên và như lạc giữa đồng bằng, hai

gác chuông nhà thờ Martinville vút lên bầu trời. Chẳng bao lâu chúng tôi
bỗng thấy ba gác chuông: đến đứng đối diện hai gác chuông kia nhờ một
đường lượn vòng táo bạo, một gác chuông chậm trễ, gác chuông nhà thờ
Vieuxvicq, đã đuổi kịp chúng. Giờ phúc trôi qua, xe đi nhanh, vậy mà ba gác
chuông vẫn luôn ở xa xa phía trước, như ba con chim đậu trên dải đồng
bằng, im lìm bất động và nhìn thấy rõ dưới nắng. Rồi gác chuông Vieuxvicq
dịch ra, cách biệt, còn các tháp chuông Martinville ở lại một mình, được rọi
chiếu bởi ánh tà dương mà tuy ở xa như vậy, tôi vẫn nhìn thấy đang tươi
cười nô giỡn trên các sườn tháp. Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian để tiến
lại gần các tháp chuông, thành thử tôi đang nghĩ đến thì giờ còn phải bỏ ra
để đến được nơi chúng thì, đột nhiên, xe rẽ ngoặt, đặt ngay chúng tôi dưới
chân tháp; và chúng đã lao thật phũ đến trước mặt cỗ xe, thành thử mọi
người chỉ vừa kịp dừng lại để khỏi va vào cổng chính nhà thờ. Chúng tôi
tiếp tục lên đường; chúng tôi đã rời Martinville được một lát và ngôi làng
sau khi theo tiễn chúng tôi vài giây đã biến mất, thế mà đơn độc ở lại nơi
chân trời nhìn chúng tôi đi xa, các gác chuông của làng và gác chuông
Vieuxvicq vẫn còn vẫy vẫy những đỉnh tháp rực nắng để từ biệt. Thỉnh
thoảng một tháp né mình đi để hai tháp kia có thể nhìn thấy chúng tôi một
lúc nữa; nhưng con đường chuyển hướng, các gác chuông xoay mình trong
ánh sáng như ba cột trụ bằng vàng rồi biến khỏi mắt tôi. Nhưng, sau đó một
chút, vì chúng tôi đã đến gần Combray, mặt trời giờ đây đã lặn, tôi nhìn thấy
lần cuối ở rất xa, những tòa tháp giờ chỉ còn như ba bông hoa được vẽ lên
nền trời bên trên đường vạch thấp của đồng ruộng. Chúng khiến tôi nghĩ đến
ba thiếu nữ trong một truyền thuyết, bị bỏ rơi giữa cảnh quạnh hiu nơi bóng
tối đã buông xuống; và trong khi xe phóng ra xa, tôi nhìn thấy chúng rụt rè
tìm đường, và sau vài chệnh choạng vụng về của những bóng hình thanh
nhã, sát lại gần nhau, tháp nọ lướt theo sau tháp kia, in trên nền trời hãy còn
sắc hồng một hình hài duy nhất màu đen, yêu kiều và cam chịu, rồi mờ xóa
trong đêm tối.” Tôi không bao giờ nghĩ lại về trang viết này, nhưng lúc ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.