“Em thật dễ thương.”
Nhưng Swann tự nhủ, nếu mình chứng tỏ với Odette (bằng cách chỉ
đồng ý gặp nàng sau bữa ăn tối) rằng có những thú vui mà ông thích hơn cái
thú vui ở bên nàng, thì nỗi khao khát của nàng đối với ông sẽ còn lâu mới
đến độ phát ngấy. Và mặt khác, ông đang mê một cô thợ tươi tắn và mũm
mĩm như một bông hồng và thích vẻ đẹp của cô ta muôn phần hơn kiểu nhan
sắc của Odette nên ông ưng qua phần đầu của buổi tối với cô ta, biết chắc
rằng sau đó sẽ gặp Odette. Chính vì những lý do đó mà ông không bao giờ
đồng ý để Odette ghé qua đón mình để cùng đi đến nhà Verdurin. Cô thợ trẻ
chờ Swann ở một góc phố gần nhà ông, mà bác xà ích Rémi của ông biết
rành, cô lên ngồi cạnh Swann và thu mình trong vòng tay ông cho đến khi xe
dừng lại trước cửa nhà Verdurin. Khi ông bước vào, bà Verdurin trỏ bó hoa
hồng ông gửi tới hổi sáng, nói: “Ông thật đáng ăn mắng” và chỉ cho ông một
chỗ bên cạnh Odette, trong khi nghệ sĩ piano chơi tặng riêng cho hai người
câu nhạc của Vinteuil giờ hầu như đã trở thành khúc ngợi ca tình yêu của họ.
Để bắt đầu, anh ta duy trì những ngân rung vĩ cầm để trong vài nhịp phách
chỉ nghe thấy chúng, choán toàn bộ tiền cảnh, rồi bất thình lình dường như
tách ra, và, tựa như trong những bức tranh của Pieter de Hooch
được nhấn
thêm độ sâu bởi cái khung hẹp của một cánh cửa mở hé tận đằng xa, chuyển
một màu khác trong cái mượt mà cùa một ánh sáng xen vào giữa, cầu nhạc
đỏ xuất hiện, nhún nhảy, đượm chất đồng quê, xen kẽ, phân đoạn, thuộc về
một thế giới khác. Nó lướt qua thành những gợn lăn tăn, giản dị và bất tử,
ban phát đây, đó những quà tặng từ sự duyên dáng của nó, vẫn với nụ cười
khôn tả ấy; nhưng giờ đây, Swann ngỡ thấy trong đó đôi chút ngỡ ngàng tỉnh
mộng. Nó dường như biết cái hão huyền của niềm hạnh phúc mà nó vẽ lối
chỉ đường. Trong nét duyên nhẹ nhàng của nó, có một cái gì hoàn tất, như
cái dửng dưng kế tiếp niềm tiếc nuối. Song điều đó chẳng mấy quan trọng,
ông không xét định nó bằng vào bản thân nó – bằng vào những gì nó có thể
biểu đạt đối với một nhạc sĩ hoàn toàn không biết gì về sự hiện hữu của ông
cũng như của Odette khi anh ta sáng tác nó, và đối với những ai sẽ nghe nó
trong những thế kỷ sau – mà chủ yếu coi nó như một bằng chứng, một kỷ
niệm đánh dấu tình yêu của ông, mà ngay cả đối với vợ chồng Verdurin, với