BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 253

chàng nghệ sĩ piano, nó cũng khiến họ nghĩ đến Odette và ông cùng một lúc,
nó liên kết hai người lại; đến mức mà khi nàng Odette tâm tính thất thường
yêu cầu ông từ bỏ dự định mời một nghệ sĩ chơi cho nghe toàn bộ bản
sonate mà ông vẫn chỉ biết có đoạn ấy, ông đã nghe theo. “Anh cần gì phần
còn lại?” nàng nói với ông. “Đoạn ấy là đoạn của chúng ta mà.” Và thậm
chí, đau đớn với ý nghĩ chợt đến khi nó lướt qua gần kề thế mà xa tít tắp,
rằng tuy nổ nói với họ, ông và Odette, nhưng lại chẳng biết họ là ai, ông gần
như tiếc là nó lại có một ý nghĩa, một vẻ đẹp nội tại và cố định, xa lạ với họ,
như kiểu ta hận cái nước ngọc trong veo ở một món đồ trang sức được tặng,
hoặc thậm chí những ngôn từ trong một bức thư của người đàn bà ta yêu, vì
nỗi chúng không được tạo nên duy nhất từ cốt lõi của một cuộc tình thoáng
qua và của một con người riêng biệt.

Thường hay xảy ra tình trạng ông nấn ná lâu với cô thợ trẻ trước khi

đến nhà Verdurin, đến nỗi khi chàng nghệ sĩ piano chơi xong câu nhạc,
Swann nhận thấy đã sắp đến giờ Odette phải về. Ông tiễn nàng về tận cửa
cái tư dinh nhỏ ở phố La Pérouse

122

đằng sau Khải hoàn môn. Và có lẽ vì thế,

để khỏi phải xin nàng mọi đặc ân, ông đã hy sinh niềm thích thú, kém thiết
yếu hơn đối với ông, là gặp nàng sớm hơn, cùng nàng đến nhà Verdurin, để
thực thi quyền được cùng ra về với nàng, cái quyền mà nàng công nhận là
thuộc về ông, mà ông xem trọng hơn, vì nhờ đó, ông có cảm giác là không ai
nhìn thấy nàng, không ai xen vào giữa ông và nàng, không ai ngăn được
nàng vẫn còn bên ông sau khi hai người đã chia tay.

Và như vậy, nàng trở về bằng xe của Swann; một buổi tối, khi nàng vừa

bước xuống xe và ông hẹn mai gặp lại, nàng hái vội trong khu vườn trước
nhà một bông cúc cuối cùng, trao tặng ông trước khi chia tay. Ông áp nó vào
miệng trong suốt chặng đường về và vài hôm sau, khi bông hoa đã héo, ông
trân trọng cất giữ nó trong tủ bàn giấy như một vật báu.

Nhưng ông không bao giờ vào nhà nàng. Chỉ có hai lần, vào buổi

chiều, ông đến dự cái nghi thức tối quan trọng đối với nàng: “dùng trà”. Sự
quạnh hiu và trống vắng của những con phố ngắn (hầu như gồm toàn những
tư dinh nhỏ liền kề nhau, mà tính đơn điệu của chúng đôii chỗ đột nhiên bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.