BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 310

Nàng xin ông tắt đèn trước khi đi; ông tự tay kéo rèm giường ngủ và ra

về. Nhưng khi về đến nhà, một ý nghĩ chợt đến trong đầu ông: có thể tối nay,
Odette chờ một người nào đó, nàng chỉ giả vờ mệt và yêu cầu ông tắt đèn
cốt để ông tin là nàng sắp ngủ, nhưng ông vừa đi khỏi là lại bật đèn liền và
mở cửa đón người sẽ qua đêm bên nàng. Ông xem giờ. Ông rời nàng đã gần
một tiếng rưỡi, ông lại ra khỏi nhà, bắt một cuốc xe ngựa thuê và dừng lại
ngay gần chỗ nàng ở, trong một con phố nhỏ thẳng góc với con phố đằng
sau nhà nàng, nới mà đôi khi ông đi vòng tới gõ cửa sổ phòng ngủ của nàng
để nàng ra mở cửa cho ông; ông xuống xe, toàn bộ khu phố vắng tanh và tối
đen, ông chỉ việc đi mấy bước là đến quãng gần như đối diện với chỗ ở của
nàng. Giữa bóng tối trùm khắp các cửa sổ đã tắt đèn từ lâu trong con phố,
ông thấy duy nhất một cửa sổ từ đó tràn ra – những cánh cửa chớp ép
nhuyễn cái chất tủy bí ẩn và vàng óng của ánh sáng – cái ánh sáng đầy khắp
căn phòng kia, đã bao tối, nó từng làm ông mừng rơn khi vừa tới con phố,
ông đã thấy nó từ xa hừng lên như một thông báo: ”nàng đang ở đó chờ
ngươi”, và giờ đây, nó đang làm tan nát lòng ông với lời cảnh báo: ”nàng
đang ở đó, bên người đàn ông mà nàng đã chờ đợi”. Ông muốn biết đó là ai;
ông men theo tường đến tận cửa sổ, nhưng giữa những thanh chêch chếch
của cửa chớp, ông chẳng thể nhìn thấy gì; trong im lặng của đêm, ông chỉ
nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện. Dĩ nhiên, ông đau đớn khi thấy cái ánh
sáng mà cặp đôi vô hình đáng ghét kia đang chuyển động sau khôn cửa
trong không khí vàng óng của nó, khi nghe thấy tiếng thì thầm nó tố cáo sự
có mặt của kẻ đã đến sau khi ông đi, sự gian dối của nàng, niềm hạnh phúc
của nàng đang tận hưởng cùng với gã kia.

Ấy thế mà ông lại hài lòng là mình đã đến: nỗi quặn đau đã thôi thúc

ông ra khỏi nhà, giờ đây bớt phần nhói buốt khi mà sự tình bớt phần mập
mờ, khi mà cuộc đời khác của Odette mà vừa nãy, ông chợt sinh nghi với
một tâm trạng bất lực, cái cuộc đời khác ấy, nó kia, trong tầm tay ông, sáng
trưng dưới ánh đèn, bị cầm tf trong gian phòng này mà không biết, nơi đây
khi nào muốn, ông có thể đột nhập bắt quả tang và tóm gọn nó; hoặc tốt hơn,
ông cứ tới gõ cửa chớp như ông vẫn thường làm khi đến rất muộn; như vậy,
ít ra Odette cũng hiểu rằng ông đã biết, rằng ông đã nhìn thấy ánh đèn và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.