BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 32

dạo dưới ánh trăng trên những con đường xưa kia tôi thường chơi đùa dưới
ánh mặt trời, và khi chúng tôi trở về, từ xa tôi đã nhìn thấy căn phòng nơi tôi
sẽ ngủ thiếp đi thay vì mặc áo quần để xuống ăn tối, được chiếu qua bởi ánh
sáng của ngọn đèn như ngọn hải đăng duy nhất trong đêm.

Những hồi tưởng quay cuồng và mập mờ ấy bao giờ cũng chỉ kéo dài

vài giây; nhiều khi cảm giác không chắc chắn thoáng qua về nơi mình đang
ở khiến tôi không phân biệt nổi giả định này với giả định kia – những giả
định dẫn đến cảm giác không chắc chắn ấy – chẳng khác gì việc chúng ta,
khi nhìn một con ngựa đang phi, khó tách được các vị trí liên tiếp xem qua
máy hoạt ảnh. Nhưng tôi đã nhìn thấy lại khi thì căn buồng này lúc lại căn
buồng kia nơi tôi từng ở trong đời nên trong những mơ mộng miên man sau
khi tỉnh dậy, cuối cùng tôi đã nhớ lại tất cả; những căn buồng mùa đông nơi
mà khi nằm, ta vùi đầu vào một cái tổ xây bằng những thứ linh tinh nhất:
một góc gối, phần chăn trên, một mẩu khăn san, mép giường, và một số báo
Débats roses, và rốt cuộc ta vẫn gắn kết chúng lại với nhau bằng cách tựa
vào đó mãi mãi, theo kiểu của chim chóc; nơi mà, phải khi tiết trời giá lạnh,
lạc thú ta được thưởng thức là cảm thấy mình cách ly với bên ngoài (giống
như con én biển làm tổ cuối một đường hầm trong lòng đất ấm), và nơi mà
suốt đêm đốt lửa trong lò sưởi, ta ngủ trong một tấm áo choàng không khí
rộng lớn, nóng ấm và toả khói, thỉnh thoảng có những ánh lửa từ các mẩu
củi cháy dở bùng lên xuyên qua, một kiểu giường không sao sờ thấy được,
hoặc một kiểu hang ấm đào ngay trong lòng căn buồng, một vùng nóng ấm
và chuyển động thành những đường viền nhiệt lượng, nhưng lại thoáng đãng
khiến mặt ta dịu mát, nhờ những luồng khí đến từ các góc, các nơi gần cửa
sổ hoặc xa lò sưởi, và đã bị lạnh giá; – những căn buồng mùa hạ, nơi mà ta
thích được hòa làm một với đêm ấm, nơi ánh trăng tựa vào ô cửa mở, ném
bậc thang kỳ diệu của nó đến tận chân giường, nơi ta ngủ gần như ở ngoài
trời, giống con chim sẻ ngô đung đưa theo ngọn gió nhẹ trước một tia sáng;
– đôi lúc là căn phòng Louis XVI, trông vui tươi đến mức ngay buổi tối đầu
tiên ở đó tôi cũng không quá buồn, và tại đấy, các cây cột nhỏ đỡ trần một
cách nhẹ nhàng nằm tách nhau cực kỳ duyên dáng để lộ và dành chỗ cho
giường nằm; đôi lúc, ngược lại, là một căn phòng bé, trần cao vòi vọi, đào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.