BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 386

lực để mở đường cho nó qua, như đỡ một cánh cửa sập cho nó khỏi ụp
xuống. Và trước khi Swann kịp hiểu ra và kịp tự nhủ: “Đó là câu nhạc trong
bản sonate Vinteuil, đừng có nghe!”, tất cả những ký ức về cái thời Odette
còn phải lòng ông, những ký ức mà cho tới hôm nay, ông nén lại tận đáy sâu
con người mình không ai thấy được, lúc này bị cái tia sáng bất chợt của thời
ái ân xưa đánh lừa, tưởng thời đó trở lại, chúng bừng thức và sải cánh bay
lên, say sưa hát những điệp khúc lãng quên của hạnh phúc, chẳng chút đoái
thương cho nỗi bất hạnh hiện giờ của ông.

Thay vì những cụm từ trừu tượng “thời tôi đang hạnh phúc”, “thời tôi

còn được yêu” mà cho tới nay, ông vẫn hay thốt lên mà không quá đau đớn,
vì trí thông minh của ông chỉ ghém vào trong những mệnh đề đó những cái
gọi là trích đoạn từ quá khứ chẳng lưu giữ gì của nó, giờ đây, ông thấy lại tất
cả những gì đã cố định vĩnh viễn cái tinh cốt đặc thù, dễ bay hơi của hạnh
phúc đã mất; ông nhìn thấy lại tất cả, những cánh hoa cúc nhuốm tuyết xoăn
lại mà nàng đã ném vào xe ông, mà ông giữ lại, áp hoài vào môi – địa chỉ
“Maison Dorée (Nhà Vàng)” in chữ nổi trên lá thư mà ông đã đọc: “Tay em
run bắn khi viết cho anh” – cặp lông mày nhíu lại gần nhau khi nàng van vỉ
nói với ông: “Anh sẽ không để quá lâu mới nhắn cho em chứ?”; ông ngửi
thấy mùi của thanh sắt mà người thợ hớt tóc dùng để làm cho kiểu tóc “bàn
chải” của ông dựng đứng lên trong khi Lorédan đi đón cô thợ trẻ, mùi những
cơn mưa dông rất hay xảy đến trong mùa xuân năm ấy, nhớ chặng trở vể
lạnh giá trong chiếc xe ngựa victoria dưới ánh trăng, tất cả những mắt lưới
tạo nên bởi những thói quen tư duy, những ấn tượng về các mùa, những
phản ứng trên da suốt nhiều tuần liền đã giăng một mạng lưới đồng đều
trong đó thân thể ông lại bị mắc vào. Hồi đó, ông đã thỏa mãn nỗi tò mò lạc
thú qua nếm trải những khoái cảm của những người sống trong tình yêu.
Ông đã tưởng mình có thể dừng lại ở đó, không bắt buộc phải biết đến
những nỗi đau tình ái; giờ đây, ông thay sự quyến rũ của Odette sao mà nhỏ
bé bên cạnh nỗi kinh hoàng ghê gớm nối dài nó như một quầng sáng đục, cái
nỗi khắc khoải mênh mông lúc nào cũng lo không biết nàng đang làm gì, lo
không sở hữu được nàng ở mọi nơi và mãi mãi! Chao ôi, ông nhớ cái giọng
nàng thốt lên: “Nhưng bao giờ em cũng có thể gặp ông mà, bao giờ em cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.