BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 387

rảnh!”, vậy mà bây giờ thì nàng không bao giờ rảnh! Mối quan tâm của
nàng, sự tò mò muốn biết về đời riêng của ông, khát khao cuồng nhiệt mong
ông ban cho cái đặc ân – mà hồi dó, trái lại, ông sợ như là một nguyên nhân
gây rầy rà phiền toái – là cho phép nàng bước vào cuộc đời ấy; nàng đã buộc
phải cầu xin ông như thế nào đặng ông bằng lòng để cho nàng đưa đến nhà
Verdurin; và khi ông đồng ý để nàng mỗi tháng đến nhà ông một lần, nàng
đã phải mất bao phen thuyết phục mới khiến được ông mềm lòng nhượng
bộ, nhắc đi nhắc lại với ông rằng tạo thành thói quen gặp nhau hằng ngày
thật là tuyệt vời, cái thói quen mà nàng thì mơ ước, còn ông lại coi như một
thứ phiền hà tẻ ngắt; thế rồi nàng đâm chán ngấy và dứt khoát đoạn tuyệt với
thói quen ấy, trong khi nó trở nên một nhu cầu không sao dẹp nổi và cực kỳ
đau đớn đối với ông. Ông không biết rằng ông đã nói trúng xiết bao khi
nàng nhắc lại câu hỏi, vào lần thứ ba họ gặp nhau: “Tại sao ông không để
cho em đến thường xuyên hơn?”, ông vừa cười vừa đáp với vẻ tình tứ: “Vì
sợ đau khổ”. Bây giờ, than ôi! Thi thoảng nàng vẫn còn viết cho ông từ một
tiệm ăn hay một khách sạn trên giấy có in tên nhà đó; nhưng đó là những lá
thư lửa đốt cháy gan ruột ông. “Thư này viết từ khách sạn Vouillemont.
Nàng đến đấy làm gì? Với ai? Chuyện gì đã xảy ra ở đó? Ông nhớ lại cái
đêm trên Đại lộ Người Ý, những ngọn đèn ga đã tắt, giữa lúc không còn
chút hy vọng nào, thì ông gặp nàng giữa những cái bóng lang thang trong
bóng tối, cái đêm hầu như siêu phàm đối với ông – cái đêm của một thời mà
thậm chí ông không cần tự hỏi liệu việc ông lùng sục và tìm thấy nàng có
làm nàng phật ý hay không, vì ông biết chắc lúc bấy giờ nàng không có
niềm vui nào lớn hơn là được gặp ông và cùng về với ông – và thật vậy, cái
đêm ấy thuộc về một thế giới bí ẩn mà ta chẳng bao giờ có thể trở lại một
khi cửa đã đóng lại. Và Swann nhìn thấy, đứng sững bất động trước niềm
hạnh phúc ông vừa nghiệm sinh lại trong tưởng tượng, một kẻ khốn khổ làm
ông thương hại, vì ông không nhận ra hắn ngay, đến nỗi ông phải cúi gằm để
người ta khỏi thấy mắt ông giàn lệ. Đó chính là ông.

Khi ông hiểu ra như thế, ông thôi không thương hại nữa, nhưng ông

đâm ghen với cái bản thân kia của mình mà nàng đã từng yêu, ông ghen với
những kẻ mà ông thường hay thám nghĩ “có lẽ nàng yêu họ” mà không mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.