BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 413

đã nói với anh là cm dến từ Nhà Vàng vì em sợ làm anh chán. Anh thấy dấy,
vé phán cm, thế là tử tế đáy. Cứ cho là em dã sai, nhưng chí ít em dá thẳng
thắn nói ra với anh. Em có lợi gì nếu không nói luôn là em dá ăn trưa với
ông ta vào ngày lê Paris-Murcie nếu đó là sự thật? Gia dĩ, vào thời điếm ẫy,
hai chúng mình đã biết gì mấy vể nhau đâu, nói xem, anh yêu.” Ông mỉm
cưòi vỏi nàng với cái hèn nhát đột ngột của con người mất tiêu sức lực mà
ông đã biến thành bởi tác động của những lòi búa tạ ấy. Như vậy, ngay cả
trong những tháng ông không bao giờ dám nhớ lại nữa vì chúng quá hạnh
phúc, phải, cả trong những tháng nàng còn yêu ông, nàng cũng đã nói dổi
ông! Cũng như cái lúc (tối đấu tiên họ “làm catlcya”) mà nàng nói với ông là
nàng ở Nhà Vàng ra, con có bao nhiêu lúc khác cũng tàng trữ những lời nói
dối mà Swann không ngờ tới. Ông nhớ lại một hôm nàng đã bảo ông: “Em
sẽ chỉ việc nói với bà Verdurin là chiếc áo dài của em chưa xong, hoặc xe
ngựa đến dón em trỗ. Bao giờ cũng có cách thu xếp mà. Có lẽ với ông củng
vậy, nhiéu lẩn nàng rỉ tai ông những câu tương tự để giải thích một trường
hợp đến trẻ, biện bạch vể việc thay đổi giờ hẹn, chúng hẳn che giấu một điểu
gì mà khi ấy ông không ngờ tới, một điếu gì nàng bận làm với một người
đàn ông khác, và nàng cũng nói vối người ấy: “Em sẽ chỉ việc nói với
Swann là chiếc áo dài của em chưa xong, hoặc xe ngựa đến đón em trẽ. Bao
giờ cũng có cách thu xếp mà.” Và dưới tất cả những kỷ niệm êm đếm nhất
của Swann, dưới những lời giản dị nhất mà dạo xưa Odette đã nói với ông,
mà ông tin như tin kinh Phúc âm, dưới những hành dộng thường nhật mà
nàng thuật lại cho ông nghe, dưới những nơi chốn quen thuộc nhất, nhà cô
thợ may của nàng, đại lộ Rừng Boulogne, Trường đua ngựa, ông cảm thẩy,
được che giấu trong phần thời gian còn dư mà ngay cả vào những ngày
nhiều chương trình hoạt động nhất, vẫn nới lỏng, vẫn dể chừa chỗ và có thể
dùng làm nơi ấn náu cho một sổ hành dộng, ông cảm thấy sự hiện diện
ngẩm, khả thế của những lòi dối trá luổn lách vào, chúng khiến cho tất cả
những gì hãy còn là thân thương nhất đổi với ông trở nên ghê tởm (những
buổi tổi tốt đẹp nhất của ông, bản thân con phố La Pérouse mà chắc hẳn bao
giờ Odette cũng rời khỏi vào những giờ khác với giờ nàng nói với ông), làm
loang ra khắp chỗ một chút của cái cảm giác ghê sợ tối tăm dã xâm chiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.