BÊN PHÍA NHÀ SWANN - Trang 48

người ta nói tới chuyện đó với tôi.” Vả chăng và cũng không cố thuyết phục
các bà dì tôi; bởi khinh ghét sự tầm thường nên các bà này đẩy xa nghệ thuật
che giấu dụng ý cá nhân dưới những câu nói vòng vo tinh tế, tới mức dụng ý
cá nhân này nhiều khi cũng không được người tiếp nhận biết tới. Còn về mẹ
tôi, bà chỉ quan tâm đến việc thuyết phục cha tôi bằng lòng nói với Swann
không phải về vợ của ông ta mà về cô con gái ông yêu quý, theo như người
ta nói cuối cùng ông phải kết hôn chính vì cô này. “Mình chỉ cần nói một
câu thôi, hỏi xem cô bé có khỏe không. Điều đó chắc tàn nhẫn với ông ta.”
Nhưng cha tôi tức giận: “Không mà! Mình có những ý nghĩ thật vô lý. Như
thế sẽ rất buồn cười.”

Nhưng người duy nhất trong chúng tôi mà mỗi lần ông Swann đến lại

trở thành một điều bận tâm đau đớn, đó chính là tôi. Bởi vì các buổi tối có
khách lạ, hoặc chỉ có một mình ông Swann, mẹ không lên buồng tôi. Tôi ăn
bữa tối trước mọi người sau đó đến ngồi vào bàn cho đến tám giờ, đấy là lúc
theo quy ước tôi phải lên gác; nụ hôn quý giá và mong manh mà mẹ tôi
thường gửi gắm bên giường lúc sắp ngủ, tôi phải mang nó từ phòng ăn lên
đến phòng tôi và giữ gìn nó trong suốt thời gian tôi cởi áo để làm sao sự êm
dịu của nó không vỡ ra, tính dễ bay hơi của nó không phát tán và tan mất,
và, chính vào những buổi tối đó, khi đáng ra tôi cần phải nhận nụ hôn cẩn
trọng hơn, thì tôi lại phải đoạt lấy nó, đánh cắp nó một cách đột ngột, công
khai, thậm chí chẳng đủ thời gian và tự do đầu óc cần thiết để đưa vào việc
tôi làm sự chăm chú của những người bị bệnh ám ảnh thường cố không nghĩ
đến việc gì khác trong lúc đóng một cái cửa, để tới khi sự bất định bệnh tật
của họ quay trở lại, họ có thể đắc thắng đem ký ức về thời điểm họ đã đóng
cửa mà đối lại nó. Chúng tôi đang ở ngoài vườn thì vang lên hai tiếng rụt rè
của cái chuông nhỏ. Người ta biết đấy là Swann; tuy nhiên mọi người nhìn
nhau ra ý hỏi, rồi người ta phái bà tôi đi do thám. “Các dì nên nghĩ đến việc
cảm ơn ông ấy một cách rõ ràng về chỗ rượu vang ông ấy gửi, các dì cũng
biết là rượu rất ngon và két rượu thì thật lớn”, ông tôi dặn thêm các chị em
vợ như vậy. “Đừng có lại bắt đầu thầm thì, bà cô tôi nói. Thật là dễ chịu khi
tới một ngôi nhà ở đấy mọi người toàn nói thầm! – A! Ông Swann đây rồi.
Chúng ta nên hỏi xem ông có nghĩ rằng ngày mai trời đẹp không”, cha tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.