BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 120

Bà Molly quan sát hai người với đôi mắt của một con người sành soi. Bà

ngó Shannon lâu hơn để đánh giá cô.

– Cô cậu may mắn đó, bà ta nói. – Tôi vừa có một người tự tử đúng sáng

hôm nay.

Ruột gan của Shannon vốn không ổn định, chỉ muốn lộn ra ngoài. Bà già

muốn dành căn phòng của một người tự tử cho hai người sao? Trời đất!

– Cô cậu vào đây! – Ông Kelly bảo. – Tôi còn có việc khác phải đi ngay.
Bà Molly vẫn để cửa mở, rõ ràng là chờ Shannon và Joseph vào.

– Tôi không vào đâu! – Shannon nói như để riêng cho Joseph nghe.
Joseph nghiêng sang nàng:
– Tại sao vậy?

– Vì có... chuột... và bà già này có vẻ bê bối quá.
– Chuột thì đâu mà chả có, nhất là những nơi cống rãnh và đường hẻm

chật chội trong cái thành phố đầy rẫy những tên sát nhân có môn bài này...
Chúng ta sẽ ngủ ở đó đêm nay, nếu cô ngu đần và cố chấp.

Shannon suy nghĩ chốc lát về lời nói của Joseph, nhớ lại những con

đường vừa đi qua và kết luận là anh ta có lý. Lạy Chúa, nàng ghét chàng
chỉ vì luôn luôn anh ta có lý như vậy!

Nàng miễn cưỡng để Joseph lôi vào một tiền sảnh âm u. Một đám khói

dày đặc và mùi hôi dầu cuồn cuộn trong không khí, làm cho nàng hết thở
nổi. Lại còn thêm những mùi khác do con người, có mùi chua, làm cho
nàng càng buồn nôn hơn nữa. Một ổ chuột như thế này! Thật không giống
chút nào với những tưởng tượng của nàng về một nơi trú chân trên đất Mỹ.
Cho đến lúc ấy cũng chăng có gì hợp với nỗi chờ mong của nàng cả.

Bà Molly đưa hai người vào căn phòng ở tận cùng phía sau nhà. Shannon

phải đi ngang qua những bức tranh đã hư hỏng treo trên tường. Đó là những
bức tranh vẽ những phụ nữ ăn mặc hở hang, hình vóc phốp pháp. Cô xem
thấy liền đỏ cả mặt, đành phải ngó đi nơi khác. Thế mà Joseph lại ngó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.