BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 139

Ông Daniel Christie liếc nhìn vợ rồi nhìn đống nhà cửa đổ nát toang

hoang:

– Tôi nói là các anh đã thành công, tên phản loạn! – Ông cãi lại với một

giọng cứng rắn.

Bà Nora trở gót đi xa dần, một tia sáng quyết định lóe lên trong mắt bà

thay thế cho nỗi lo âu. Trong khi bà đi về phía đống đổ nát, ông Daniel la
lên:

– Em đi đâu vậy, em yêu? Hãy coi chừng, tro còn nóng, phỏng cả chân

đấy!

– Bà Christie ơi, con xin bà, hãy dừng lại! – Stephen tiếp lời ông Daniel

và chạy theo bà Nora.

Nhưng bà Nora chăm chú lục tìm trong đống đổ nát tro tàn còn âm ỉ

cháy, rồi bà reo lên:

– A ha, đây rồi!
Bà rút cái khăn tay trong túi ra, gấp lại làm tám, dùng để lượm lên một

cái hộp nhỏ bằng sắt.

Bà cẩn thận mở nắp ra và sức nóng của cái hộp đã làm cho bà phỏng tay.

Nhiều đồng tiền vàng sáng óng ánh bên trong hộp, còn nguyên vẹn không
bị đốt cháy, đầy hứa hẹn như khi bà xếp chúng vào đó và để trong chiếc tủ
nhỏ.

– Em cầm cái gì thế, em yêu? – Ông Daniel hỏi, ông cũng vừa vạch một

con đường giữa những cây đà thành than và tro nguội để đến với bà.

– Tương lai của chúng ta! – bà đáp, hai mắt nhìn xa vào chân trời. Lần

đầu tiên kể từ khi nhà cửa bà bị tiêu thành mây khói, bà đã khóc – Không
còn là Ailen, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, quê hương màu xanh lục bảo của
tuổi ấu thơ. Từ nay, tất cả đã thay đổi. Sắc đẹp, sự duyên dáng, vẻ quý
phái... tất cả đã ra đi.

– Anh biết, em yêu ạ.
Ông Daniel bước tới choàng tay qua vai vợ với một cử chỉ an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.