BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 140

Bỗng gương mặt bà Nora sáng rỡ do ảnh hưởng của sự can đảm đã phục

hồi.

– Con gái chúng ta đang trên đường đi vào cõi chết, Daniel ạ. Chúng ta

hãy đến với nó.

Stephen đứng ở ngoài đống đổ nát, nghe vậy ngơ ngác. Anh hỏi:
– Shannon? Bà đi gặp cô ấy à? Bà có biết cô ấy ở đâu không?
– Nó đang ở Boston, bên Mỹ, con ạ.

Không tỏ vẻ gì là bất mãn vì không được cho hay, Stephen mở một nụ

cười thật tươi, hai mắt sáng ngời như được thân nhân đến viếng.

– Thế thì, chung ta đến kiếm cô ây ở đây.
Ông Daniel đọc được trong mắt vợ một vẻ lạc quan và quyết định.

– Phải rồi, ông nói – Bây giờ không còn gì cầm giữ chúng ta lại xứ này

nữa. Chúng ta hãy lên tàu đi Mỹ.

*

Biến cố đầu tiên trong cuộc đời thiếu nữ quý tộc nhàn hạ của Shannon là

có được một việc làm. "Mày phải đổ mồ hôi mới có bánh ăn"... tư tưởng
không thiếu vẻ lãng mạn, nhưng nàng không nệ phải đối diện sự thật.

Đứng trước một dãy người làm việc dây chuyền, giữa hàng tá đàn bà đầu

trùm khăn và một đám thiếu niên rách rưới, Shannon nhổ lông gà. Lông gà
làm cô ngứa ngáy khó chịu, gà vịt chết bốc mùi tanh tưởi, và mồ hôi nhỏ
giọt trên mặt, tạo thành những hạt li ti trên chót mũi thanh thanh hơi hếch
của cô.

Chán nản, cô ngừng lại chốc lát để đưa cánh tay áo lên gạt mồ hôi.
– Làm việc đi! – Một tiếng hét hách dịch rót vào tai cô, chỉ cách có mấy

phân.

Người đốc công lấy bút chì gõ đánh cốc lên đầu cô.
Cắn răng chịu đựng, Shannon trở lại với đám gà vịt dường như càng thối

và càng ghê hơn. Những xác gà vừa mềm nhẽo vừa giá lạnh, không giống
gì với con gà quay vừa vàng vừa dòn mà bà bếp thường bưng mời nàng tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.