BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 177

bao giờ nàng có thể nghĩ là các chị em khác ở ngoài đời, mặc một cái áo
đẹp như thế chỉ là việc trong mơ.

Một người đàn bà phục sức thật diêm dúa, đi ngang qua ba người, vẻ mặt

khinh khỉnh, tay cầm một dây da màu đỏ, dắt một con cho bông trang điểm
thật công phu.

– Chị hãy tưởng tượng người đàn bà giàu có này, bà ta muốn gì có nấy –

bà Glenna nói.

Lần đầu tiên trong đời, Shannon cảm thấy tức giận một con người mà lúc

bình thường nàng coi là thuộc giai cấp của nàng. Bà này chẳng khác gì mẹ
nàng và các bà bạn của bà, và – trung thực mà nói – chính cả Shannon nữa.

Thế nhưng, tư thế của một bà quy tộc, dường như từ nay đối với

Shannon hết còn phẩm cách và duyên dáng; nàng lên án bà này kiêu kỳ và
lạnh nhạt. Nàng nghĩ, sự chân tình và chất phác của hai người bạn mới, đã
làm cho nàng quý trọng hơn nhiều. Dầu mẹ nàng có coi Glenna và Olive
như những người đàn bà hà tiện đi nữa, thì phần nàng nàng thấy họ lịch sự,
độ lượng và dễ mến, dễ kết thân hơn là các bà bạn của mẹ nàng ở Ailen, tuy
về mặt xã hội các bà kia có phần hơn.

– Cả con chó của bà ấy cũng làm ra vẻ lên mặt ta đây! – Nàng lẩm bẩm,

và coi như nàng phát biểu thay cho hai người bạn của mình – Hãy xem con
vật đần độn kia kìa, cũng làm bộ làm tịch nữa!

Phía bên kia đường, một cửa hàng đang mở, có tiếng chuông đồng hồ

treo đang ngân vang, cả ba người chú ý đến một thanh niên xinh trai sắp
sửa bước ra ngoài.

– Em xem kìa, Shannon! – Bà Olive nói to. – Người anh nổi tiếng của

em đấy!

– Đồ chết bằm! – Shannon lắc đầu – Anh ta lại vừa mua thêm một cái

mũ mới nữa!

Joseph rời cửa hàng, đi uể oải, chốc chốc lại dừng chân ngắm nghía bóng

mình phản chiếu trong gương và sửa cho ngay ngắn chiếc mũ mới. Tính
phách lối của anh chàng đã làm cho ba chị em cười khúc khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.