BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 217

Joseph đưa tay lên sờ khuôn mặt sưng vù của mình và nhăn nhó vì đau

đớn. Chỉ có cái hàm đau nhức là hiện thực trong cái bối cảnh huyền hoặc
và mờ sương, trong đó sa mù bị tháo tơi ra thành những giải băng mỏng,
làm mờ mắt và làm nghẹt âm thanh.

Chàng lảo đảo đi xa dần và tiến về bến cảng. Đó là con đường dài nhất

để trở về nhà trọ. Cho đến chiều hôm qua, chàng còn yêu thích công việc
của mình. Chàng tôn thờ nó. Nhưng cho đến lúc đó, chàng còn là vô địch.
Là đấu sĩ bất bại. Là ngôi sao của Boston.

Và rồi, đêm qua, người ta nắm chàng vứt vào rãnh nước bên đường, vứt

đi như vứt đồ cặn bã của xã hội, chẳng khác nào vứt đi một mớ rau úng
thối.

Đúng vào lúc chàng nổi danh và làm nên sự nghiệp!
Đang khi đi qua bến cảng tối tăm, chàng chạm trán với bọn người vô gia

cư, nằm cuộn tròn bên bấp lửa, hy vọng sưởi ấm trong đêm thu giá buốt.
Chàng nghe một người trong bọn họ nói:

– Oklahoma... Ở đấy người ta đang cấp đất...
– Nhưng chính mày phải bỏ tiền túi ra mà chi phí.
– Có nhầm không đấy! Đẹp quá hóa không thật. Chắc là chuyện phịa.

Joseph đột ngột rẽ vào một ngõ hẻm, và điều chàng trông thấy đã làm

cho máu trong huyết quản đông lại. Một con người đang đứng tại đó, giữa
vùng sáng nhợt nhạt, mặc toàn đồ đen. Joseph tưởng mình còn đang trong
cơn ác mộng.

Stephen Chase! Không bao giờ nhầm được... Vóc dáng mảnh khảnh áo

rờđinggốt đen, dáng đứng đầy vẻ kiêu căng. Kẻ thù truyền kiếp của chàng
đang có mặt ở đây, trong nước Hoa Kỳ, bằng xương bằng thịt.

Quay mặt khỏi đám người mà ông ta vừa hỏi chuyện, Chase nói:

– Và ông, ông là ai thưa ông?
Joseph đứng yên, câm miệng vì kinh ngạc. Cuối cùng chàng mới lên

tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.