BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 234

Stephen hít vào một hơi rất sâu.
– Con có tin của Shannon.

Trái tim của ông Daniel nhảy lồng lên. Ông quan sát cặp mắt thất vọng

của Stephen.

– Có thể nói Chúa là không tốt.
Lạy Chúa, xin Chúa rủ lòng thương! Xin chớ đem đến tin xấu nhất. Con

làm sao chịu nổi... Ông Daniel thầm thì trong lòng.

– Cô ấy đã sống trong một chỗ hư thân mất nết. Con hết sức đau lòng,

bác ạ. Con không tưởng tượng nổi tin tức ấy sẽ làm bác đau khổ đến dường
nào!

– Nó sống với thằng đó à?
Ông Daniel và Stephen cùng quay lại một lượt. Bà Nora đang đứng nơi

thang lầu, hai tay chắp lại, mặt tái mét còn cả Chase.

– Dĩ nhiên – Chase quả quyết.
– Và chúng vẫn còn ở đó, phải không? – bà Nora, hất cằm lên như thế để

cho lòng mình hóa chai đá, hòng chịu đựng những khám phá còn đau đớn
hơn.

– Con ngao ngán, không. Con không muốn làm bác gái đau khổ thêm,

thưa bác, nhưng mọi người đều biết chúng, họ quả quyết là chúng đã biến
mất rồi. Một số cho là chúng còn ở Boston, nhưng không một ai biết gì...

Anh ta nói không ra hơi, không thành tiếng, đứng trơ mắt nhìn xuống

nền nhà sạch bóng.

– Trong ngôi nhà hư thân mất nết! – bà Nora lẩm bẩm – Con bé Shannon

của tôi mà ở trong những chỗ như thế! Phải đánh cho nó một trận, và treo
cổ nó lên. Như thế vẫn chưa xứng với tội của nó.

– Em thân yêu – Ông Daniel vừa bước lên mấy bậc thang để cầm tay bà

– Em phải giữ vững lòng tin mới được. Bao nhiêu năm nay em đã rèn luyện
nó trong luân lý, phần anh, anh không thể nào tin được là con gái của chúng
ta... có thể làm...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.