BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 277

– Vì vậy, nó là con tốt hơn.
Anh cao bồi huýt gió qua cây tăm nơi miệng và to vẻ hoài nghi.

– Có thể là phải, có thể là không. Người ta không thấy trước phản ứng

của nó. Nó có khả năng chở ông phi một mạch tới Canada.

Anh ta đẩy Joseph cách xa khỏi hàng rào, trong khi con ngựa đực tung

bốn vó sắt, bứt tung một thanh gỗ ở đó.

Joseph giựt mình, anh chờ cho hơi thở trơ lại bình thường và nhịp tim ổn

định.

– Anh bán cho tôi con ngựa cao lớn này.
Hãnh diện như Artaban, Joseph dắt con ngựa tên là Père Peinard – con

ngựa đầu tiên trong đời mà anh có – đi đến trung tâm thành phố và buộc nó
vào một thanh sắt trước lò rèn, giữa hàng chục con ngựa khác. Đúng vào
lúc đó, người thợ đóng móng ngựa, một cụ già râu ria, ném một miếng sắt
ra mặt đường, nó chạy tới chân Joseph và cái vành móng ngựa đó chạm vào
mũi giày ống của anh.

Lòng tin dị đoan đã trỗi dậy trong anh. Trước đây, cũng đã có lần một cái

vành móng ngựa rơi xuống bàn chân anh, anh ngước mắt lên và thấy...

Nàng từ khách sạn đi ra, men theo một con đường và chui vào một cái

lều, biến dạng trước con mắt chiêm ngưỡng của Joseph.

Shannon! Sao nàng lại có mặt ở đây? Tại sao nàng lại cố chấp theo đuổi

mình như thế? Thật là đồ chết giẫm! Sao nàng lại không ngừng ám ảnh các
giấc mơ của anh hết đêm này tới đêm khác, kể từ khi đặt đầu xuống gối để
tìm giấc ngủ?

Giữa bao nhiêu phụ nữ sống trên quả đất này, tại sao phải đúng là nàng?

Joseph chụp tay vào thanh sắt buộc ngựa để lấy lại thăng bằng.
– Mình đã bị quỷ ám rồi! – anh lẩm bẩm.
Ngay khi đã điều hòa được hơi thở, lấy lại bình tĩnh, Joseph đi theo con

đường Shannon đã đi, mong thấy lại nàng. Nhưng thay vì thế, ông lại thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.