BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 280

– Và cái chàng hoàng tử đẹp trai nào đã phát hiện ra cô ấy trong câu

chuyện láo khoét của mày đã bịa đặt ra đó? Mày, phải không?

– Thì đúng là thế.

– Tao có nguy hiểm gì cho mày đến nỗi mày phải bịa chuyện dối người

mày yêu như thế, hả?

– Mau lên, Danty – bà Nora ra lệnh. – Đưa chúng ta ra xa cái tên xảo trás

này.

Lão Danty leo lên ghế xà ích và ra roi cho ngựa chạy đi. Joseph chạy

theo ngang với đầu xe.

– Shannon, cô tin điều đó hả? – Joseph hỏi, trong lòng nóng như lửa đốt.

Anh bị thụt lại đằng sau khi xe bắt đầu chạy nhanh. – Shannon, cô có thực
sự nghĩ là tôi bỏ cô chết trong đống tuyết không?

Shannon quay đầu lại và nhìn Joseph qua vai chàng.
– Xin anh vui lòng, Joseph! Tôi van anh! – nàng nói với đôi mắt lờ đờ

buồn bã. – Tôi van anh để cho gia đình tôi và chính tôi được yên!

– Nhưng, Shannon, đừng có tin lời hắn! Hắn là một tên nói dối – Joseph

la to lên đằng sau chiếc xe đang khuất dạng.

Chắc là nàng đã không nghe anh nói.
Mà cho dù có nghe, nàng có tin không? Có thể là không. Cuối cùng, anh

chỉ là một tên móc than bùn tầm thường.

*

Không đủ điều kiện lấy phòng ở khách sạn, Joseph đang tìm nơi ẩn náu

tại bờ sông cùng với một đám di dân nghèo khổ khác. Xem ra, dù ở ngay
giữa vùng đất Oklahoma, anh cũng chỉ được liệt vào hạng người thua thiệt.

Mỏi mệt và cõi lòng đã chết, Joseph quỳ gối bên bờ sông, khoát nước lên

mặt, thứ nước lành lạnh làm cho khỏe người của con sông, cuối cùng đã
làm cho anh nhẹ bớt nỗi nhục nhã do gia đình Christie gây ra.

Một người đàn ông hỏi:
– Có phải anh là Joseph Donelly không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.