BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 281

– Đúng vậy.
– Tôi thường thấy anh đấu quyền ở Boston. Các con ơi, đến đây mau!

Đây là người mà chúng ta vô cùng biết ơn.

Bây giờ Joseph chỉ còn là một bóng ma của ngày trước, dơ dáy, rách

rưới, nhưng gia đình của người đàn ông đã xem anh như một người có
quyền phép ở trên thế gian này.

– Biết ơn? Các người biết ơn tôi sao?
– Vâng! Nhờ đánh cuộc về anh mà gia đình chúng tôi có đủ tiền đi đến

miền Tây này. Mời anh đến dùng cơm tối với chúng tôi. Chúng tôi có dư dả
đôi chút, anh nhận lời thì chúng tôi lấy làm vinh dự lắm.

Bà vợ dọn ít đậu trên đĩa, và Joseph nhận lấy với lòng biết ơn.
Đang khi ăn, anh nhìn quanh.
– Số người muốn có đất, dám có đến cả quân đoàn, anh nói.

– Đây là một cơn sốt truyền nhiễm, nó lôi cuốn đủ hạng người. Anh ngó

lên trên phía xa kia kìa! Anh có thấy một bà đạo đức không? Tôi nghe nói
trước bà làm đĩ.

Joseph quay nhìn về phía ông ta chỉ. Gần bên con ngựa và một chiếc xe

thồ, một người đàn bà quỳ gối xuống đất cầu nguyện, tay ôm cuốn Thánh
Kinh. Joseph để cái đĩa xuống và đi tới bên bà.

– Ôi, lạy Chúa nhân lành! Joseph kêu lên. – Tôi tin là tôi đã nhận ra dì,

dì Molly Kay!

Bà Molly đưa tay xuống dưới quyển Thánh kinh, rút ra một cây súng

ngắn.

– Nếu cậu còn dính dấp đến đời sống trước kia của tôi, thì mời cậu đi đi

cho! Tôi đã hoàn lương rồi!

– Chính cháu đã cho dì khẩu súng này đấy, dì Molly, Joseph mỉm cười

nói.

Anh rời khỏi chỗ tối và đến ngồi bên đống lửa trại.
Bà Molly liếc nhìn Joseph, rồi vọt đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.