BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 29

Ông Danty đứng lên và tới một cái thùng có nắp đậy. Ông cạy cái nắp

thùng ra, một mùi mắm cá với dưa chua tỏa ra khắp cả căn lều.

Joseph nói:

– Cám ơn bác, cháu không có đói. Rong biển muối, phải không bác?
– Cái cháu sắp thấy không phải là rong biển đâu...
Ông dỡ cái nắp thùng, để xuống trên đống dây thừng và xích sắt, đoạn

thò tay vào lấy ra từng mảnh của một cây súng cổ. Sau cùng, ông lôi ra một
cái bao da đựng thuốc súng và đạn ghém, ném tất cả vào lòng Joseph.

Một nụ cười rạng rỡ nở ra trên gương mặt già nua khắc khổ của ông lão.

Ông nói:

– Này con trai của bác, nó đến từ Birmingham, ngang qua Ballyshannon

mới tới được đây. Đồ lậu đấy. Không phải là vật tầm thường.

Joseph nghi hoặc trong lòng, nhưng anh cô tảng lờ, nói:

– Ôi, nó rỉ sét hết cả rồi, bác ơi! Mà cháu sợ súng lắm! Chỉ với một thanh

củi thôi, cháu cũng đu đập vỡ so của hắn rồi!

– Một khúc củi! – Ông già nói, vẻ bất bình – Hồi nào tới giờ có vị anh

hùng nào giết con quỷ với một thanh củi đâu!

Bỗng Joseph cảm thấy hay hay, anh nói:

– Bác Danty, bác nói là một vị anh hùng, bác không khoác lác đấy chư?

Cháu mà là một anh hùng sao?

– A, cháu của bác, bác đoan chắc với cháu. Cháu sắp thay đổi dòng lịch

sử. Tên cháu rồi đây sẽ luôn ở trên môi miệng của mọi người. Những nhà
thơ hát rong sẽ đặt một bài ca ngợi cháu, các cô gái nhìn thấy cháu sẽ ngất
xỉu – mà đã có một số cô ngất xỉu rồi đấy - suốt đời cháu sẽ không bao giờ
phải trả tiền một cốc bia.

Joseph đứng lên, chậm rãi và trang trọng, với tay lấy cái mũ đội lên đầu.

Anh nói:

Người ta có tán dương cháu đôi chút, thật đấy, cháu không phản đối. Đôi

khi cháu tưởng tượng cháu được sinh ra để làm những công việc trọng đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.