BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 300

Shannon mỉm cười, nửa buồn buồn, nửa ngượng nghịu.
– Thời gian bù đắp mọi sự, phải không nào? Giai đoạn này dường như

trở lại thời Đại hồng thủy.

Trong tâm trí, nàng thấy lại căn phòng khiêm tốn, những con đường họ

đã cùng đi với nhau, những buổi chiều trên chiếc ghế bành vá víu, Joseph
cố gắng học đọc.

– Phải... Boston... lúc bấy giờ... – Hai mắt của Joseph mờ lệ trong chốc

lát, chẳng khác gì nàng cũng thấy lại giai đoạn đó và khung cảnh đó. Rồi
chàng lắc đầu và ra khỏi cơn mộng mị – Cha mẹ cô và cô sẽ được an tâm
khi hay biết rằng cô đã bỏ cuộc, không còn tìm cách để hai đứa sống với
nhau nữa. Theo tôi nghĩ, các sự việc rồi ra chúng sẽ tự sắp xếp theo cách
chúng sẽ phải như thế. Cô có đồng ý với tôi không?

– Joseph hỏi mà thử phân tích nét mặt của nàng.

Người thiếu nữ hất hàm, không có vẻ gì là bị thuyết phục, đó là lẽ dĩ

nhiên.

– Tôi tha thiết muốn làm hòa lại với cô – Joseph kết thúc – Cuối cùng rồi

chúng ta cũng thoát ra được, tôi chẳng thấy sao chúng ta lại trở thành thù
địch với nhau.

– Chúc anh may mắn ngày mai, Joseph!

Nàng đưa tay ra cho chàng, tạm gác lại mọi đau khổ và giận hờn, mà nó

có thể là nguyên nhân của việc bỏ nhau.

Chàng nắm lấy các ngón tay nàng trong tay mình, và sự rung động của

bàn tay chàng đã làm cho người nàng bừng lên. Sao chỉ đụng vào tay chàng
thôi mà đã ảnh hưởng đến nàng như thế, trong lúc nụ hôn của vị hôn phu
thì chẳng gây nên một chút rung động nào?

– Tôi cũng chúc cho Shannon gặp được mọi điều may mắn, chàng nói

mà mắt buồn rười rượi.

Joseph quay gót bước đi. Nhưng rồi anh do dự, quay lại và nói với đôi

mắt xanh ánh lên một tia sáng long lanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.