BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 314

Stephen và Shannon đến gần một con sông nhỏ, anh quất con ngựa, ép

nó lội qua. Shannon thấy đá có rong trơn trợt, nên do dự.

– Đến đây, Shannon! Mau lên! – Stephen la lối.

Không còn kiên nhẫn, anh đứng chờ phía bên kia bờ sông. Bị Stephen

giục, Shannon liền thúc ngựa qua sông không nhìn nên bị vấp ngã. Shannon
té xuống nước, va mạnh vào đá cứng làm nàng hụt hơi.

– Stephen, giúp em đi! – nàng hổn hển kêu lên.
Nàng đưa tay về phía anh ta. Stephen ít khi giúp ai, nên trách nàng:

– Em làm cái gì thế? Đứng lên đi. Níu lấy sợi dây cương! Một đứa con

nít cũng làm được!

Nàng đứng lên, người nặng thêm vì váy ướt. Rồi nàng lại thấy Joseph

đến bên nàng, ngựa buông cương. Chàng hãm con ngựa, khiến nó thối hậu,
nhưng Joseph vẫn ngồi vững trên yên.

– Mọi việc đều tốt đẹp cả chứ, Shannon? – Nắm lấy tay tôi! – Nàng vâng

lời, nhưng con ngựa giống lại lồng lên – Con ngựa này chỉ muốn làm theo ý
nó!

Shannon đưa tay và ngó sâu vào đôi mắt xanh của Joseph. Nàng đã quyết

định.

– Không, Joseph ! – nàng bảo – Đi đi! Đi đi! Đi đi!
Được lệnh của nàng, Joseph vững dạ, thúc ngựa chạy qua sông, té nước

như hoa cải. Stephen giơ roi lên. Joseph đấm vào cằm hắn một cú như trời
giáng. Chase té chúi đầu xuống nước. Joseph cho ngựa phi tới nơi có cột
mốc.

– Khốn nạn cho cô, Shannon! – Stephen hét lên như điên – Cô muốn đất

cho cô, có hay không hả?

Joseph phóng ngựa như bay, rút cây cọc từ túi yên, không nhanh cũng

không chậm, chàng nhảy xuống ngựa và nhổ cây cột mốc lên khỏi mặt đất.
Chàng ngước mặt lên, chỉ thấy con ngựa chạy biến đi như một vòi rồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.