BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 48

Đúng thế, chàng thầm nghĩ, nếu chàng không kềm chế được lòng sợ hãi,

thì chẳng bao giờ chàng dám làm việc gì hết.

Chàng hít vào một hơi thật sâu để phục hồi dũng lực. Bỗng một sức

mạnh khủng khiếp dâng lên trong cơ thể chàng. Định mệnh đã đến rồi
chăng, chàng thầm hỏi. Những nguồn sinh lực ào ạt trong người chàng và
trong đôi tay chàng. Ngón tay siết vào cò súng mà chưa nhắm bắn vào đâu.
Và cái điều làm chàng ngỡ ngàng nhất, là một tiếng nổ long trời lở đất vang
lên.

Hốt hoảng chưa kịp hiểu cái gì đã xảy ra thì thân xác chàng bị đẩy bắn

vào vách chuồng ngựa, còn cây súng thì bung ra làm nhiều mảnh, vung vãi
khắp mảnh đất. Joseph thấy toàn thân đau đớn, chàng cảm nhận có cái gì đó
trái ngược đã xảy ra. Ông lãnh chúa thì toàn vẹn, mà chàng lại là kẻ bị chấn
thương.

Ca bà người nhào vào Joseph.
– Đại úy Moonlight! – Chàng lẩm bẩm trước khi thân mình đổ xuống

đất. – Đồ quỷ sứ, Danty Duff... Ta đã bị đùa cợt trên con đường định mệnh,
ta đi giết người để báo thù, thế mà lại chết vì chính tay mình.

Vừa dứt lời, thì Joseph ngã sấp mặt xuống đất.
Nhưng trước khi bất tỉnh, chàng còn cảm nhận được mùi đất, mùi bùn,

mùi bụi đầy miệng, và tiếng Shannon thét lên từ đằng xa. Rồi một màn đen
úp chụp xuống người chàng, và thế giới bên ngoài mờ nhạt biến đi.

*

Đứng bên chân giường chàng đang nằm, máu từ vết thương loang lổ cả

trên tấm vải giường bằng vải tổ ong thanh khiết, Shannon đang bưng thau
nước cho mẹ nàng. Bà nhúng khăn lau chùi khuôn mặt nám đen vì thuốc
súng của Joseph.

– Mẹ xem kìa, móng tay anh ta đen thủi đen thui! – Nàng nói.
Nàng còn nhận thấy, dù đã bị khói thuốc súng làm nám đen, khuôn mặt

của chàng trai trẻ tuyệt đẹp, nhưng sợ mẹ bắt bẻ nên không dám nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.