BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 52

Shannon cười lên như nắc nẻ, nhưng toàn thân run như cầy sấy. Nàng

không thể không biết gã con trai đang nằm kế bên nàng đây. Một người đàn
ông. Một người đàn ông trần truồng, chỉ che thân bằng một cái soong.

Joseph nhắm mắt lại trong chốc lát và cựa quậy cái đầu. Shannon thấy rõ

là anh ta đang chống chọi để khỏi phải ngất đi. Trong thâm tâm nàng cũng
biết điều đó và thầm khâm phục sự chống chọi này.

Chàng đang lấy lại hơi thở và thều thào:
– Tôi... tôi muốn...
Shannon vặn mình để thoát khỏi tay Joseph, nhưng chàng nắm quá chặt,

mấy ngón tay xoắn lấy mái tóc nàng.

– Anh muốn gì? Anh bạn? – Nàng hỏi, giọng lạc đi.
– Tôi muốn... một... mảnh đất... cho riêng tôi... Nói chưa dứt lời, chàng

nhắm nghiền mắt lại, đầu rơi xuống cái gối vuông. Các ngón tay tự mở ra
và bàn tay rơi nhẹ xuống giường.

Shannon vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đứng lên. Chàng muốn có một mảnh

đất riêng cho chàng... Ước muốn một cách tuyệt vọng. Cũng gần giống như
nỗi ước muốn tuyệt vọng của ta. Cô gái nhìn ngắm chàng thanh niên, trong
lòng dấy lên một tình cảm lạ lùng. Nghe được ước vọng của chàng mà
chính cũng là của nàng đã ấp ủ từ bấy lâu nay, điều này đã liên kết hai
người lại làm một.

Có thể chăng giữa người nông dân rách rưới này với nàng có một cái gì

đó chung. Bị định mệnh đè nặng, Shannon cảm thấy hai đầu gối của nàng
mềm nhũn. Định mệnh đã muốn nàng gặp chàng trai này... Chàng nông dân
xem ra sẽ chia xẻ mộng ước của nàng.

Rồi nàng xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Không, có thể là nàng đã hiểu

lầm.

Những người nông dân thường không mơ mộng... Họ khác với giai cấp

quý tộc. Ta không thể có gì giống với một gã con trai bắt ốc mò cua... dù
hắn ta có cặp mắt xanh đẹp nhất trần đời đi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.