BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 54

Ông Christie lò tò đi theo vợ đến chân cầu thang, khi bà đã lên hẳn trên

cầu thang, khuất dạng, ông liền mỉm cười tinh nghịch, thò tay xuống dưới
khăn bàn, lôi ra một chai rượu uýt-ki.

Vừa mở nút chai, ông vừa lẩm bẩm:

– Ta thích sự bất ngờ – Ông đưa chai lên miệng tu một ngụm, rồi dùng

mu bàn tay chùi mép. Ông nói như tâm sự với chai rượu: Một ngày kia ta sẽ
có đủ. Bây giờ như thế này tạm được rồi.

*

Bà Nora bước vào phòng đang khi Shannon băng bó cái đùi bị thương

của người thanh niên. Bà nhìn con gái bà một cách chăm chú, với con mắt
sành sỏi của người mẹ, bà để ý đến hai má ửng hồng của con bà.

Bà đi quanh giường, giám thị từng cử chỉ đơn giản nhất của con gái bà,

đang khi nàng thắt nút cuối cùng của giải băng.

– Người mà má lấy làm chồng, bây giờ ra thế nào, con có biết không?

Một người không danh tánh đã thay thế ông ta, đi lui đi tới với tên tuổi của
ông ấy. Thế đấy!

Shannon bênh vực cha và cố tình tránh nhãn tuyến của mẹ. Nàng nói:

– Cuộc đời của cha không phải là một cái giường nệm hoa hồng. Cha

thích mạo hiểm rày đây mai đó, vào sâu trong rừng già Phi châu với đám
mọi rợ, hoặc làm người mở đường trong những miền hoang mạc châu Mỹ.

Bà Nora xem xét người bị thương, rồi ngắm nhìn hai má hồng của cô con

gái. Bà hỏi:

– Trời đất, quỷ thần! Đó là một con người. Một con người không biết

mình muốn gì. Nó đã tỉnh lại chưa, con?

Cô gái động lòng trắc ẩn như một nữ tu, lấy kéo từ tay mẹ cắt hai đầu gút

băng, đáp:

– Con chưa thấy dấu hiệu gì là anh ta đã có tỉnh.
Bà Nora lắc đầu và đánh tróc lưỡi để chỉ dấu là bà không đồng quan

điểm. Giống hệt như cha, Shannon là một người nói láo không biết ngượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.