BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 66

Stephen theo Joseph bén gót đến cửa lớn. Hai tên hầu cận của Stephen

tuần cửa vào và đuổi theo Joseph. Stephen nói với một giọng vô cùng ngạo
mạn:

– Coi chừng, thằng nhóc. Mạng của mày chẳng đáng một xu đâu!

– Mày là thằng đểu. Mày đã đốt nhà của cha tao,
– Joseph trừng mắt mắng lại, hai mắt chàng ánh lên vẻ thù hận.
– Tao đốt nhà của tụi bay là để thi hành nhiệm vụ. Đó là tao nhắc nhở

cho tụi bay biết tụi bay phải làm nhiệm vụ của tụi bay.

Joseph đảo mắt quanh một vòng những người hiện diện, ai nấy mặt mũi

đều tối sầm, ngoại trừ gương mặt của Shannon. Nàng đang đứng ở ngưỡng
cửa phòng khách nhỏ, hai bàn tay bụm miệng. Một ý nghĩ vừa thoáng qua
đầu óc của Joseph, nếu nàng mở miệng, tức là để bênh vực chàng. Nhưng
chắc đó chỉ là ảo vọng do chàng tưởng tượng mà thôi.

Rồi Joseph nhìn thẳng Stephen với đôi mắt khinh miệt tính phách lối của

hắn, bộ đồ đen đẹp đẽ của hắn, khinh miệt cả mấy khẩu súng ngắn mà hắn
mang theo lủng lẳng ở thắt lưng.

Joseph cử động bàn tay mong tìm một chỗ vịn, và các ngón tay lại sờ

trúng bìa dày của một tấm thảm nhỏ, trên đó Stephen đang đứng.

Kết quả vượt quá hy vọng của chàng, Stephen ngã nhào, hai mông rơi

xuống sàn nhà đánh bịch. Nhanh như chớp, Joseph đứng dậy, tiến tới dơ
chân đặt lên ngực kẻ thù, nói:

– Cái này để cho mày nhớ suốt đời, đồ bẩn thỉu!
Bắp chân chàng đau buốt khi hai tên bộ hạ của Stephen dộng báng súng

lên vết thương của chàng. Tiếp đến, chúng tay đấm, tay gậy, bu vào đánh
Joseph túi bụi. Trong khi những cú đánh chí tử đổ xuống trên người chàng
như mưa, chàng chỉ biết huơ tay đỡ đòn và ngỡ là đã đến giờ phải chết. Vết
thương trên chân làm chàng đau đớn gân chết giấc, còn hơi sức đâu để đỡ
đòn.

– Ngừng tay! – Chase ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.