BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 75

Joseph ngồi bên mép giường, cùi chỏ chống lên gối, hai tay chắp lại, đầu

cúi xuống. Suốt đêm chàng không nhắm mắt. Sư lo sợ và giá buốt đã bắt
chàng tỉnh táo. Chàng sợ nếu nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy những gì chàng lo
sợ xảy ra. Chàng sợ những cơn ác mộng của một kẻ tử tù, còn ghế rợn hơn
cả sự thật mà chỉ ít lâu nữa chàng sẽ phải đương đầu.

Trong tâm trí chàng cứ diễn đi diễn lại cái cảnh đó. Cho dù chàng có

sống sót sau cuộc đấu súng, cho dù định mệnh có can thiệp như một phép
màu, chàng có bắn và giết chết tên ác ôn Stephen đi nữa, thì chàng cũng
không thoát khỏi cái dây thòng lọng treo cổ.

Chàng tự hỏi, cái cảm giác khi nút dây thòng lọng xiết quanh cổ ra làm

sao, và chàng nghĩ rằng sự chết treo cũng còn xa hơn là chết bắn. Chàng có
số hên nhờ gãy cổ để linh hồn lìa khỏi xác tức khắc hay không? Hay là
giống như những người đã bị treo cổ trước đây mà chàng đã được mục
kích, là vùng vẫy như điệu múa tử thần của người dân quê xứ Ailen?

Cô gái tóc hung điên khùng như thế, có cảm thấy thương xót chàng đôi

chút hay không, hay chỉ mỉm cười như cái thằng ác độc Chase.

Nhưng bỗng có tiếng chân bước nặng nề phía bên ngoài hành lang,

chàng lắng tai nghe. Sau đó những tiếng động lại đều đều nghe như quen
thuộc mà chàng rõ là thứ tiếng gì.

Chàng bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài đêm tối. Rạng đông cũng chẳng

còn bao lâu nữa. Chân trời ở phía bên kia các ngọn đồi đã bắt đầu đổi ra
màu xám.

Trong thửa đất gần tòa lâu đài, chàng nhìn thấy có ba bóng người. Tim

chàng ngừng đập khi nghĩ họ là những tên đào huyệt. Họ đang đào một cái
hố dài hai mét, rõ ràng là để chôn xác của Joseph Donelly. Chàng thầm thì
nói:

– Cha ơi, con thiếu vắng cha. Từ khi cha ra đi, con sốt ruột muốn gặp lại

cha biết chừng nào... Nhưng con không nghĩ là con phải sớm ra đi như thế
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.