BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 77

hai là bốn. Bây giờ vấn đề còn lại duy nhất, là chàng chết nhanh mau mắn,
hay là phải chịu đau khổ bởi cơn hấp hối kéo dài.

Bỗng có tiếng hỏi đằng sau lưng:

– Con lo cho hắn sao?
Shannon quay lại và nhìn mẹ.
– Lo cho hắn?

– Chắc là con lo lắng rồi! Nhưng Stephen mới là người có danh dự, nhờ

danh dự đó mà giai cấp của chúng ta mới đứng vững và tồn tại. - Shannon
không nói lời nào, bà Nora khẽ vuốt ve con – Thôi con, đừng tự hành hạ
mình nữa! Sau mấy phút, một viên đạn sẽ găm vào giữa hai con mắt nhỏ
màu đen của hắn, để cho hắn đền tội.

Shannon không nghe gì đến lời an ủi của mẹ nàng hết. Một ý nghĩ đang

nung nấu trong trái tim cũng như trong tâm trí nàng: con mắt chàng đâu có
màu đen, đâu có lì lợm! Nó xanh như một cách đồng cỏ ba lá xứ Ailen, và
còn huy hoàng hơn nữa! Rồi, chỉ trong chốc lát thôi, hai con mắt đó sẽ
nhắm lại và chàng qua đời!

Nhưng điều làm cho nàng đau đớn hơn hết, là nàng tự bảo rằng mình sẽ

chẳng bao giờ còn được gặp lại chàng nữa!

*

Dưới một cây sồi cành là xum suê, người làm chứng cho Stephen Chase

mở một cái hộp nhỏ bằng gỗ chạm, trong đó có hai cây súng ngắn.

Stephen ba hoa nói:

– Trong một xứ sở mà mê tín đầy rẫy, chúng ta, một thiểu số đạo Tin

Lành, đại diện cho văn minh, chống lại tính buông thả của người bản xứ
man rợ...

Ông Daniel kêu lên:
– Thôi đi, thôi đi, con! Bây giờ không phải là lúc để diễn thuyết.

Chase ngần ngừ một lúc, rồi nói như tâm sự với Joseph:
– Những khí giới này là của ông nội tôi đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.