BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 86

– Thì tôi đã nói với anh như vậy rồi, anh bạn. Có sai đâu.
Joseph bĩu môi, đáp:

– Nếu họ cho đất tốt, thì đó là điều đáng suy nghĩ.
– Đất tốt nhất trên đời. Hạt giống gieo xuống, vượt lên tươi tốt, còn súc

vật chăn nuôi ở đó thì lớn như voi.

Có vẻ tự phụ, Shannon lại dùng cái dù đẩy Joseph đi.

– Thưa ngài Mc Guire, đi đến đó bằng gì? Đất có gần bến tàu không?
– Không đâu! Phải trải qua hai ngàn cây số. Đừng ở lại lâu tại Boston.

Khi nào đi, phải mua ngựa, mua xe và lương thực. – Ông ta ngừng nói khi
thấy vẻ mặt ưu tư của cô gái – Tôi rất lấy làm ân hận. Tôi có làm gì phật ý
cô không?

– Tôi không bao giờ hình dung công việc lại phức tạp đến thế – Shannon

vừa đáp vừa thở ra.

– Có tiền thì khó gì cũng vượt qua được hết.
Bỗng nhiên đâm ra nghi ngờ, Shannon dừng bước, nhìn bên này bên kia

boong tàu, xem có ai nghe trộm không. Nàng bảo Joseph:

– Joseph, tôi muốn nói chuyện một mình với ngài Mc Guire đây.

Joseph nheo mắt lại. Nói chuyện gì? Cô ta đã yêu cầu mình bảo vệ, rồi

lại đuổi mình đi, giống như hết buổi cày người ta đuổi con la già đi vậy!

Chàng ta kêu lên:
– Tại sao phải thế?

– Vì tôi đã quyết định nói chuyện riêng với ông ấy, cũng như anh đã

quyết định làm người nhà của tôi vậy.

Joseph nhìn Shannon, tìm hiểu một lúc trước khi lắc đầu.
– Hay là tôi đấu tay đôi với ông ta một lần cho xong chuyện?

Joseph trở gót và bỏ đi. Càu nhàu, rồi rút cà vạt ra. Một cặp vợ chồng đi

ngược chiều, có vẻ khinh khi. Khi đi ngang qua chàng, họ bịt mũi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.