BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 89

– Joseph này, chúng ta đang vượt đại dương để đi đến miền đất hy vọng,

miền đất hứa. Anh và tôi sẽ gặp được hạnh phúc ở đấy. Anh gặp hạnh phúc
của anh, tôi gặp hạnh phúc của tôi, và đường ai nấy đi.

Nàng nghĩ, nói như thế là để an ủi nhau; song lại nhận thấy câu nói này

đã làm cho chính nàng cảm thấy buồn. Thật là khờ. Tại sao lại cảm thấy
buồn khi nghĩ đến chuyện từ giã một tên đầy tớ?

Dù vậy, viễn ảnh tương lai vẫn làm nàng không chịu nổi.
Nàng lại đẩy cái nĩa đến gần Joseph hơn nữa. Lần này chàng để ý cử chỉ

của nàng và ngắm nghía cái nĩa một lúc lâu. Rồi chàng lại ngó Shannon với
đôi mắt tóe lửa, giận dữ và chống đối.

Cầm miếng bánh ngọt cuối cùng lên và lủm vào miệng.

Thật là nản! Shannon nghĩ ngợi trong khi nhìn Joseph nhai miếng bánh

ngồm ngoàm trong miệng.

Đối với một con người suốt đời chỉ biết móc than bùn, thì còn mong gì

hơn được!

– Trời đất! Anh đang sống giữa những người văn minh, anh có biết

không? – Nàng kêu lên, mắt nhìn quanh, lòng mất tin tưởng – Tư cách của
anh đâu mất rồi?

– Nuốt của ăn vào bụng, đâu cần có tư cách – Joseph bắt bẻ, nhoẻn

miệng cười, mồm bê bết sôcôla.

– Joseph...
Nàng đâm cái nĩa vào tay anh.

– Ái! Chĩa và nĩa biểu hiện gì cho cuộc đời của cô thế, thưa cô? Cô đã có

lần đâm tôi chí chết rồi!

– Ơ kìa, anh hãy câm mồm đi! Có trầy trợt gì đâu! Anh làm cho cả bao

nhiêu cặp mắt đổ dồn cả vào đây đấy!

– Cô tha lỗi... – Joseph nói với một giọng trầm và cương quyết.

Shannon quay mình lại. Một sĩ quan hàng hải đứng cao bằng vai nàng,

vẻ mặt nghiêm nghị, báo trước có chuyện gì rắc rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.