BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 95

– Anh không nằm nhích ra xa chút nữa được sao?
– Nàng la lên bực bội.

– Đâu còn chỗ với bao nhiêu hành lý như thế này! – Joseph cãi lại.

Chàng đẩy mấy cái vali, xuýt chôn vùi Shannon xuống dưới. Nhằm lúc con
tàu lắc theo chiều dọc, xô bắn nàng vào chàng... Shannon bỗng đâm lo bảo
vệ chỗ kín...

– Tôi không chịu nổi chiếc tàu này nữa! – Nàng rống lên – Cái đại dương

này không biết bao giờ mới hết! Tôi thèm cái bánh sôcôla anh đã ăn.

Thay vì nói ra một lời thiện cảm, thì Joseph lại phá ra cười như nắc nẻ,

vang dội cả hầm tàu. Shannon xấu hổ, hai má đỏ bừng chẳng khác gì mái
tóc.

Ta ghế tởm anh chàng này thật rồi, nàng tự nhủ.
Trong lúc quá bực bội, nàng tống một cú đá vào ống chân của Joseph.

Anh chàng không thét lên vì đau, mà còn cười to hơn nữa. Shannon liền kết
thúc ý nghĩ của mình: ta ghét thằng cha này quá! Điều đó đã rõ. Thằng nhà
quê!

*

Peter, Matthew và John đứng chết cứng bên vệ đường, chiêm ngưỡng

một kỳ quan hãn hữu trong cánh đồng bao la, một người ngồi dưới bóng
cây, trước một cái bàn nhỏ, viết vội viết vàng rất cuồng nhiệt.

– Đây là một hình tượng đáng buồn, thường xảy ra trong giới quý tộc -

Peter bình luận có vẻ triết lý.

– Người này trước kia là một tay thiện xạ nổi tiếng ở Ailen. Tương lai

đầy hứa hẹn!

– Anh ta có thể bắn trúng một con chim đang bay với đôi mắt bịt kín,

Matthew nói thêm.

– Thời gian biến đổi, cãi cọ, chém giết, thôi thì cho qua đi. Có người bảo

là thời gian thống trị của Tin Lành đã đến gần giai đoạn chót – John rít lên
giữa hai kẽ răng với một vẻ suy tư – Anh ta có xơi những con chim sẻ mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.