BẾN THIÊN ĐƯỜNG - Trang 96

anh ta đã bắn hay không... ý tôi muốn nói là những con chim ấy qua bé, nấu
lên chúng sẽ bấy nhừ.

– Hắn ta điển hình cho giới quý tộc, Peter nói tiếp – Không có việc gì

làm, họ buộc lòng tạo ra lắm điều kỹ xảo để bận tâm.

– Nếu có ai bỏ tiền, tôi sẽ sẵn lòng tập bắn chim sẻ, John tuyên bố.
– Ô kìa, chính là ngài lãnh chúa! – Matthew hất cằm chỉ một kỵ mã tách

khỏi con đường cái để đến phía người đang ngồi dưới bóng cây – Chắc ông
ta muốn nắm vững tình hình.

– Ừ, phải đấy! Ông ta đến để phục hồi tình thế.

– Không, John cãi lại. – Chẳng có gì ở dưới bầu trời của Thượng đế có

thể lập lại sự vững chắc cho loại người ấy. Hắn đã vĩnh viễn chìm đắm vào
sự điên dại.

Ngoài tầm nghe và vì thế không biết gì đến những nhận xét chí lý đó,

ngài Daniel Christie cho ngựa băng vào giữa đàn cừu đang gặm cỏ chẳng
thiết gì đến ông ta.

Cái cây cổ thụ già đã mấy trăm năm ấy che bóng cho một con người kỳ

dị mà ông lãnh chúa, sau mấy phút quan sát, mong là con mắt mình đã bị
lầm.

Hỡi ơi! Làm sao được! Một trăm phần trăm người đó chính là Stephen

Chase, đang ngồi gục đầu trên trang giấy, viết say mê như đời ông ta nhờ
đó mà sống vậy.

Một hình ảnh lạ lùng biết bao! Ông Daniel lắc đầu. Chẳng còn nghi ngờ

gì nữa, chàng trai đó đã mất trí.

Khi đến ngang tầm, ông Daniel gò cương ngựa đừng lại.

– Chà, tôi... ngại hỏi ông... ông Stephen... ông có mạnh giỏi không?
Chase ngó lên. Mái tóc nâu dài của anh ta trước đây thường chải chuốt

và buộc lại bằng môt giải băng sau gáy, bây giờ rối bù; y phục thường rất
tươm tất, bây giờ nhăn nheo, hai mắt thì láo liên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.