BÊN VỈA HÈ - Trang 39

và hiền như cô Oanh, tiếng nói làm cho người nghe mát lòng.
Nghĩ như thế, Rớt nhìn cô Oanh trân trân. Cô Oanh không hiểu gì phì cười:
_ Sao em nhìn chị dữ vậy ?
Rớt thấy không còn e dè như lúc đầu nữa, nó nói thật tự nhiên :
_ Em thương giọng nói của chị. Từ khi có trí khôn đến giờ, có lẽ em mới
nghe được lần đầu.
Con bé chắc hẳn bị nhiều người hất hủi lắm. Oanh nghĩ như thế nên muốn
hiểu về Rớt, Oanh hỏi :
_Hiện giờ em ở với ai ?
Rớt buồn buồn, được dịp để mà kể hết những gì ấm ức tủi thân. Nó không
quên kể về bà giám thị, về những người thương nó như con Mi, thằng Nô.
Mặc dù câu chuyện Rớt kể không đầu không đuôi, nhưng cũng đủ làm cho
Oanh buồn và muốn khóc dùm cho Rớt. Từ lâu Oanh vẫn tưởng một mình
hai chị em Oanh là nhận chịu sự vô phước mất tình thương của mẹ thôi.
Oanh có sự suy nghĩ một người lớn, biết cái chết là đã chấm dứt đời người;
thương nhớ cho mấy cũng không đem lại đời sống cho kẻ đã nằm yên trong
bốn mặt gỗ phẳng lì, nên Oanh cứ âm thầm mang lấy nỗi buồn đó canh
cánh bên mình. Bây giờ thấy Rớt hãy còn nhỏ mà khổ quá, Oanh nhận thấy
mình còn được diễm phúc hơn nhiều ! Còn người cha nghiêm khắc, nhưng
rất mực thương con. Ông chịu sống quạnh quẽ để nuôi hai đứa con gái
khôn lớn, còn sự đầy đủ của vật chất xung quanh, bước ra đường, có xe đưa
đón. Tóm lại, Oanh vô phước mất mẹ, nhưng Oanh không thiếu một điều gì
hết. Rớt không có được một tí gì hết. Khoảng đời của nó toàn những đắng
cay !

***

Oanh buồn bã nói :
_ Chị cũng mất mẹ như em vậy, nhưng còn sướng hơn em nhiều !
Rớt thủng thẳng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.