BẾN XE - Trang 111

Đúng vậy, Liễu Địch nhanh chóng quên đi nghi vấn vừa rồi, quên đi

phiền não, quên đi ly biệt, quên gương mặt lạnh lùng trước đó của thầy
Chương, quên tất cả những chuyện không vui. Cô chỉ cảm thấy không gian
nhỏ bé này tràn ngập niềm hạnh phúc, chỉ cảm thấy âm nhạc là tươi đẹp,
tiếng hát là tươi đẹp, thầy Chương là tươi đẹp, bản thân cô cũng tươi đẹp.
Liễu Địch chưa bao giờ hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ như lúc này. Cô
chưa bao giờ biết, cuộc đời cũng có những giây phút thăng hoa như vậy.
Liễu Địch lĩnh hội một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, nắm bắt mỗi giây phút
ấm áp.

Thầy Chương lại hát bài mới:

"Tôi hỏi bầu trời có những vì sao xán lạn,

Tôi nên trao cho tình yêu của tôi thứ gì,

Ông trời trả lời tôi bằng sự trầm mặc,

Sự trầm mặc của trời xanh.

Tôi hỏi đại dương tăm tối như bóng đêm,

Người đánh cá thường xuất hiện ở đâu,

Đại dương trả lời tôi bằng sự trầm mặc,

Sự trầm mặc của hạ giới.

Tôi có thể khóc vì em,

Tôi có thể hát tặng em,

Nhưng cuộc đời này,

Sao tôi có thể chỉ cho em sự trầm mặc?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.