BẾN XE - Trang 112

...

Không khí vui vẻ đột nhiên đột nhiên trở nên nặng nề. Khi thầy Chường

hát đến câu "Hỏi trời trời không thấu, hỏi đất đất không hay" bằng ngữ điệu
đau thương, tâm linh nhạy cảm của Liễu Địch lập tức bị ảnh hưởng. Cô cảm
thấy một nỗi thê lương lan tỏa trong lòng, thay thế sự yên bình và hạnh
phúc vừa rồi. Theo bản năng, Liễu Địch cố gắng kháng cự sự "thay thế" đó.

May mà thầy Chương lại chuyển sang một ca khúc cô quen thuộc. Đó là

bài "All Kinds of Everything":

"...Mùa hè, mùa đông, những bông hoa mùa xuân và cây cối mùa thu,

Thứ hai, thứ ba đều vì em ngừng lại,

Từng điệu múa, từng câu tâm tình,

Ánh nắng và kỳ nghỉ, đều vì em ngừng lại,

Vạn sự vạn vật, vạn sự vạn vật,

Đều khiến tôi bất giác nhớ em."

Thầy Chương lặp đi lặp lại mấy lần câu hát: "Vạn sự vạn vật, vạn sự vạn

vật, đều khiến tôi bất giác nhớ em." Nỗi bi thương trong lòng Liễu Địch
ngày càng lan tỏa, nhanh chóng bao trùm trái tim cô. Không hiểu tại sao,
giọt lệ dâng tràn lên viền mắt cô, làm mờ tầm nhìn của cô.

Cô đã nghe ra, thầy Chương đang dùng tiếng hát để biểu đạt tình cảm

của thầy. Vạn sự vạn vật đều khiến thầy nhớ đến ai? Ngày mai, cô sẽ rời xa
thầy, rời khỏi thành phố này, bắt đầu một trang mới trong cuộc đời ở nơi
khác. Còn thầy Chương, thầy vẫn phải tiếp tục cuộc sống cô độc và khắc
khổ ở nơi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.