gọi từ đáy sâu linh hồn. Lúc này, nó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, lặp đi
lặp lại bên tai cô: "Đi tìm thầy Chương! Đi tìm thầy Chương!"
Liễu Địch lập tức quay người chạy khỏi tòa văn phòng làm việc. Cô vừa
chạy vừa sốt ruột tìm kiếm. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy một box điện
thoại công cộng. Liễu Địch nhanh chóng lao đến nhấc điện thoại, nhét thẻ
từ và bấm một dãy số.
Điện thoại kết nối, Liễu Địch nghe thấy một thanh âm già nua: "Xin hỏi
muốn tìm ai?"
Là giọng nói quen thuộc của ông Lý. Liễu Địch liền hét vào ống nghe:
"Ông Lý, cháu là Liễu Địch! Cháu muốn tìm thầy Chương, cháu tìm thầy
Chương Ngọc!"
"Cháu...cháu tìm thầy Chương Ngọc sao?" Ông Lý có vẻ không tiện mở
miệng.
"Vâng ạ! Cháu muốn tìm thầy! Cháu muốn nói chuyện với thầy ngay lập
tức, cháu muốn nghe thấy giọng nói của thầy ngay lập tức!" Liễu Địch sốt
ruột vô cùng: "Cháu xin ông nhanh lên, nhanh một chút có được không ạ?"
"Được!" Ông Lý dường như hơi phân vân: "Để ông đi tìm thầy ấy."
Tim Liễu Địch phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thầy Chương
sắp đến rồi, cô sắp được nghe giọng nói của thầy. Thời gian chậm chạp trôi
đi. Liễu Địch nhìn đồng hồ, kim phút vẫn không hề nhúc nhích. Chờ đợi,
chờ đợi...mỗi giây mỗi phút chờ đợi như trăm ngàn nỗi giày vò. Cho đến
bây giờ, Liễu Địch chưa từng trải nghiệm sự chờ đợi mãnh liệt như vậy.
Một lúc sau, Liễu Địch dường như nghe thấy ở đầu kia điện thoai có rất
tiếng thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khẽ. Đã đến giờ tan
học rồi sao? Hình như không phải, tiếng nói chuyện cố ý hạ thấp giọng đó
có vẻ rất kỳ lạ. Nhưng mặc kệ, thầy Chương sắp đến rồi! Thầy