BẾN XE - Trang 141

"Thầy Chương, thầy làm sao vậy? Thầy nói gì đi ạ! Thầy gặp chuyện gì

rồi? Thầy Chương, thầy lên tiếng đi ạ. Thầy nói một câu có được không?
Thầy làm sao vậy? Thầy Chương!"

Đầu kia vang lên một tiếng "cạch", điện thoại đã bị bỏ xuống.

Liễu Địch sững sờ. Tiếng cạch đó tựa hồ tiếng dao sắc nhọn cứa vào

lòng cô. Bàn tay cầm ống nghe của cô càng run rẩy kịch liệt. Trong lòng cô
dâng trào một nỗi hoảng sợ khó hình dung, hai chân cô mềm nhũn.

Ngoài nỗi hoảng sợ, cảm giác lo lắng, bất lực, điên cuồng, chua

xót...cùng một lúc tấn công vào trái tim nhỏ bé của Liễu Địch. Cuộc đời cô
chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cô thấy bản thân sắp nổ tung, sắp sụp
đổ. Liễu Địch lập tức thả điện thoại, nhanh chóng lao ra ngoài quên cả rút
thẻ từ. Cô không biết bản thân chạy đi đâu. Huyết mạch trên toàn thân cô
sôi sục, tình cảm trên toàn thân cô cuộn trào, cô cần được bộc phát, cần tìm
một nơi bộc phát. Liễu Địch chạy theo ý thức mơ hồ. Cuối cùng, cô phát
hiện cô đang đứng trước cổng của Trúc Ngâm Cư.

Liễu Địch không do dự lao vào bên trong.

Giáo sư Tô đang ngồi ngoài đình đọc sách. Bắt gặp bộ dạng hớt hơ hớt

hải của Liễu Địch, ông vội buông quyển sách, đứng dậy kéo cô vào lòng:
"Liễu Địch, con làm sao thế? Con bị ốm à? Sắc mặt của con sao tệ vậy?"
Liễu Địch ôm chặt giáo sư Tô như ôm vị thần bảo vệ: "Bác Tô! Con sợ!"

"Đừng sợ, đừng sợ!" Giáo sư Tô một tay ôm Liễu Địch, một tay vỗ nhẹ

lên vai cô, lên tiếng an ủi: "Con đang ở Trúc Ngâm Cư, có bác Tô ở bên
cạnh, con không việc gì phải sợ. Dù trời có sụp xuống, bác Tô cũng sẽ
chống đỡ cho con."

Giọng nói của giáo sư Tô rất dịu dàng. Liễu Địch bất giác ngẩng đầu,

nhìn ông bằng ánh mắt cảm kích. Ông đúng là một người cha hiền từ, dù
không rõ nguyên nhân khiến con gái sợ hãi nhưng ông vẫn an ủi con gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.