BẾN XE - Trang 159

mãi, âm thanh đó bỗng biến thành tiếng hát trầm ấm đầy từ tính của thầy
Chương:

"Tôi ra đời vì sự ra đời,

Tôi chết đi vì sự tử vong,

Tôi chết đi vì sự ra đời."

...

Rời khỏi nhà ga, giáo sư Tô và Liễu Địch đi thẳng đến trường học.

Hiệu trưởng Cao đón bọn họ ở cổng trường. Hai tháng không gặp, ông

như già đi mười tuổi. Nhìn thấy giáo sư Tô đỡ Liễu Địch từ từ tiến lại gần,
hiệu trưởng Cao bước lên, nắm tay Liễu Địch, cất giọng đau xót: "Liễu
Địch, thầy không thể giữ thầy Chương cho em."

Liễu Địch không để ý đến hiệu trưởng Cao, thậm chí không nhìn ông.

Ánh mắt cô dừng lại ở tòa nhà cũ kỹ phía bắc, ở ô cửa sổ nhỏ trên tầng bốn.
Cô nhẹ nhàng rút tay khỏi giáo sư Tô. Đột nhiên, thân thể cô không còn
mềm nhũn, hai chân cô không còn run rẩy. Cô từng bước tiến về phía trước,
ánh mắt cô từ đầu đến cuối không rời khỏi ô cửa sổ nhỏ.

Sau đó, Liễu Địch đi tới chân cầu thang tòa nhà phía bắc. Bên cầu thang

có một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi nhìn cô chăm chú. Liễu Địch
không để ý, cô chỉ ngẩn ngơ dõi mắt lên cầu thang xập xệ. Tiếp theo, cô đột
nhiên chạy lên cầu thang, cô chạy rất nhanh, thậm chí không bám vào thành
cầu thang. Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao gọi tên Liễu Địch, cô mặc kệ.
Người ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, cô cũng mặc kệ. Cô phảng phất quay
về ba năm trước, phảng phất lại trở thành một nữ sinh bận rộn. Trong đầu
cô chỉ có một ý nghĩ: "Nhanh lên, đừng để lỡ việc chấm bài của thầy
Chương."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.